3- Tăng tiến sức mạnh và năng lực nội tại. 4- Hòa bình nội tại loại trừ sự thiếu nhẫn nại, giận dữ, sợ hãi và băn khoăn. 5- Hòa bình nội tại phát triển kiên nhẫn, bao dung, và khéo léo xử trí. 6- Hòa bình nội tại làm cho chúng ta cảm thấy thăng bằng, nhạy cảm và vững vàng. 7- Thể hiện sự tĩnh lặng của tinh thần và cảm xúc hổ trợ cải thiện giấc ngủ. HÃY ĐỂ TÂM YÊN TĨNH. Jun 07, 2018. 1,353 Views. Hôm ấy đạo sư có việc ở làng quê hẻo lánh và đưa đệ tử đi theo. Cả hai đều cuốc bộ. Dọc đường, đạo sư bảo đệ tử tạm nghỉ chân dưới một tàn cây xanh um, như cái dù lớn che nắng trưa chói chang. Cách đó xa xa là Hai câu thực: "Sóng biếc theo làn hơi gợn tí. Lá vàng trước gió khẽ đưa vèo". Sắc màu: màu xanh biếc của sóng nước và sắc vàng của lá hòa thành màu sắc kì diệu của mùa thu. Đường nét: gió thu thoáng nhẹ, sóng gợn nhẹ nhàng, lá bay khẽ khàng → tô đậm thêm cái tĩnh Kích thước. 3,09 MB. Độ phân giải. 5472px x 3648px. Máy ảnh. Canon EOS 70D. Được chụp vào. 24 Tháng một, 2014 21:39. Tỉ lệ khung hình. với thế giới tâm linh trong tĩnh lặng sâu lắng. Là phương tiện hổ trợ chúng ta quay vào thế giới nội tâm sâu thẳm. Trầm hương tự nhiên cũng có tác động trực tiếp đến môi trường sống và sức khỏe con người. Trầm hương thanh lọc môi trường, xua tan ám khí, ẩm thấp, giúp mang lại bầu không khí thanh sạch, nhẹ nhàng tràn đầy sinh lực. Tĩnh Lặng - Sức mạnh tĩnh lặng trong thế giới huyền ảo Mã sản phẩm: NH04724 69,000 ₫ Thông tin sản phẩm Chánh niệm là sự thực tập làm cho những tiếng ồn trong mình yên lắng lại. Không có chánh niệm, chúng ta có thể bị nhiều thứ lôi kéo, chẳng hạn như những tiếc nuối, buồn phiền trong quá khứ. fKapUB. Du khách càng thêm yêu Phú Quý bởi cảm giác bình yên mà hòn đảo xinh đẹp này mang lại. Không có cảnh chèo kéo, không độn giá, người dân thân thiện, giống như chuyến đi về thăm quê nhẹ nhàng, mộc mạc... Dù là một hòn đảo không quá lớn nhưng có rất nhiều cảnh đẹp, Phú Quý dần trở thành chốn tới lui của nhiều du khách muốn tìm cảm giác bình yên, nhẹ nhàng sau khoảng thời gian mệt mỏi lao mình vào công việc, cuộc sống thường nhật... Bình yên ở Phú Quý. Hòn đảo xinh đẹp của tỉnh Bình Thuận này đã mang đến cho du khách những ngày thong dong đáng nhớ. Cô nàng Nguyễn Thị Phương Thanh là một người rất yêu biển và hay đi biển. Chuyến đi Phú Quý lần này đã cho cô gái này trọn vẹn cảm giác được trở thành một phần của biển. Hơi thở thiên nhiên và tình yêu của con người, có lẽ chưa nơi nào cho Phương Thanh trải nghiệm thú vị đến vậy. “Một tô bánh canh 15 nghìn đồng, chiếc bánh tráng nướng vỏn vẹn 7 nghìn đồng, hoàng hôn và bình minh có thể ngắm được từ nhiều nơi trên đảo, hay còn rất nhiều những thứ giản dị, mộc mạc khác...”, cô gái 22 tuổi cảm nhận. Với Thanh, cảnh quan ở đảo Phú Quý còn rất hoang sơ, dù là một hòn đảo không quá lớn nhưng rất nhiều cảnh đẹp. Ẩm thực dân dã, giá cả vô cùng rẻ, không chèo kéo. Người dân nhiệt tình, tiếp đón khách du lịch đúng nghĩa một người khách ghé thăm quê hương mình. “Thứ khiến mình yêu Phú Quý đến vậy đó chính là cảm giác bình yên mà đảo mang lại. Không chèo kéo, không độn giá, người dân cực kì thân thiện, giống như một chuyến đi về thăm quê nhẹ nhàng, mộc mạc. Nếu hỏi mình có muốn sống luôn ở đảo không? Mình sẽ trả lời có. Ai mà không muốn thứ đón mình mỗi sáng là một làn biển trong xanh cùng không khí trong lành. Ai mà không muốn có những ngày thong dong trong tuổi trẻ của chính mình?...”, Phương Thanh chia sẻ. Cảnh đẹp đắm say lòng người. Địa điểm này đi qua Dốc Phượt một đoạn và trước khi đến lối rẽ vào Gành Hang. Thanh rất thích du lịch theo kiểu trải nghiệm nên du khách này cứ xách xe vi vu khắp đảo Phú Quý. Nhờ thế, Thanh cùng mọi người tìm kiếm được rất nhiều nơi hay ho và ít người biết đến. Các du khách đã đến hồ vô cực, Gành Hang, Dốc Phượt, bờ kè Bãi Lăng, hòn Tranh, Bãi Nhỏ... Đồ ăn trên đảo Phú Quý vừa ngon vừa rẻ. Một số quán du khách này đã ghé qua như quán ăn Thuận Phát, Bò nóng Hòa Thướng, Lưới Sea Food, trà sữa 1995 và một số quán local không có tên... “Trong số các địa điểm đã ghé thăm, mình thích nhất Gành Hang, nơi có đông đúc du khách đến tham quan. Mình sẽ chỉ các bạn cách làm sao để có những tấm hình ở đây đẹp nhất, vắng vẻ nhất. Chúng mình thức dậy vào lúc 4h sáng và có mặt ở Gành Hang vào lúc 5h, đây là thời điểm bình minh vừa lên. Chỉ cần chịu khó dậy sớm, bạn có thể vừa ngắm bình minh đẹp, vừa có một Gành Hang hoang sơ, vắng vẻ và quan trọng là không phải chờ đợi xếp hàng chụp hình”, Phương Thanh nói. Chill ở Gành Hang. Điều khiến du khách này nhớ mãi ở Phú Quý có lẽ là lần vô tình các bạn dừng xe ngay trước một bãi khá xa trung tâm. Mọi người chợt nghe thấy tiếng nói “chú ơi, chụp con đi”. Và thế là kỷ niệm của Thanh và mọi người bắt đầu. Một kỷ niệm thật đẹp với những cô cậu bé hồn nhiên và ngây thơ nơi đây. ““Thế mấy đứa được vào Sài Gòn bao giờ chưa?”. “Dạ chưa cô ơi, chắc Sài Gòn đẹp lắm”. Lúc chia tay, các bạn nhỏ còn đòi theo cô chú ra cột cờ chụp hình tiếp. Phú Quý rất đẹp nhưng đẹp nhất có lẽ là tình cảm của con người nơi đây”, Thanh cảm nhận. Những em nhỏ dễ thương. Thời gian 4 ngày 3 đêm tuy không dài nhưng cũng không quá ngắn, đủ để các du khách khám phá gần hết vẻ đẹp của đảo Phú Quý. “Mong mọi người khi đến đảo Phú Quý, hãy yêu và giữ gìn đảo như cách người dân nơi đây đã làm. Dọn rác của mình và bỏ chúng đúng nơi quy định, đừng biến những khung hình, cảnh trên đảo tràn ngập rác vì không ai muốn quê hương của mình ngày càng xấu đi”, Thanh nhắn nhủ. Chia sẻ thêm về niềm đam mê du lịch, Thanh cho hay, cô nàng có sở thích đi đây đi đó khoảng 2 năm trở lại đây. Hầu hết các chuyến đi chủ yếu là treking, cắm trại, leo núi và khám phá những địa điểm mới. “Mình cảm thấy du lịch là khám phá và trải nghiệm những đặc trưng nơi chúng ta đến một cách chân thực và gần gũi nhất. Du lịch đối với mình không cần quá khoa trương hay tốn rất nhiều tiền. Vì hiện tại, mình đang có thứ quý giá nhất, đó là tuổi trẻ”, Thanh nói. Thời điểm Thanh đến Phú Quý biển êm và trời rất đẹp. Cuộc hành trình đến Phú Quý bắt đầu từ nhà xe Phương Trang, sau đó là trên chiếc tàu Phú Quý Express với tâm trạng háo hức hơn bao giờ hết. Cô nàng rất thích đi đến những nơi bình yên, ít người tới vì trải nghiệm du lịch những nơi này sẽ rất đặc biệt. Bình minh Bãi Nhỏ. Bờ kè Bãi Lăng. Check-in ở Dốc Phượt. Địa điểm gần cây cô đơn. Hòn Tranh. Chill ở hồ vô cực. Cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp. Nguồn Những buổi sáng đi chèo SUP, buổi chiều đi lặn biển và được thấy những sinh vật không phải vùng biển nào cũng thấy... Đó là những kỷ niệm đáng nhớ của nữ du khách khi... Theo Phương Thanh Tạp chí Du lịch Tác giả Mộng Tiêu Nhị Thể loại Hiện đại, thanh xuân vườn trường, nữ chính câm, sủng, ngọt, HE Số chương 52 chương + 18 ngoại truyện Editor Simi Similovecat Giới thiệu 1. “Lớp mình có một bạn học mới chuyển đến, tên là Tần Dữ.” “Hôm nay Tần Dữ nói chuyện với mình, cậu ấy hỏi mình văn phòng của chủ nhiệm lớp ở đâu? Nếu mình có thể nói được thì tốt biết mấy.” “Hôm nay mình đã đổi bạn ngồi cùng bàn mới, là học sinh giỏi và nam thần Tần Dữ. Bây giờ đang là một giờ sáng, mình chẳng thể nào nhắm mắt lại ngủ nổi.” “Hôm nay trong giờ lên lớp, có hai nữ sinh lớp khác đến tìm Tần Dữ, đây đã là nhóm nữ sinh thứ tư trong tuần này rồi.” “Kì nghỉ lễ mùng một tháng năm, đã ba ngày rồi mình chưa được gặp Tần Dữ.” Bồ Thần chưa bao giờ nghĩ tới nhật ký của mình sẽ bị các bạn học đọc được. Trong lớp học đột nhiên im bặt, tất cả mọi người lén lút ngồi phía trước hóng chuyện, Bồ Thần với thành tích bình thường, đã vậy còn không thể nói chuyện mà cũng thầm thích Tần Dữ. Không biết Tần Dữ sẽ phản ứng thế nào nữa. Lúc này, nhật ký vừa vặn truyền đến tay Tần Dữ. Bồ Thần siết chặt cuốn sách trong tay, xấu hổ vô cùng. Tần Dữ cầm theo nhật ký đi đến trước bàn của Bồ Thần “Ngày đầu tiên vừa chuyển đến đây, mình đã thích cậu rồi, còn cậu thì sao?” 2. Ba của cô là người khiếm thính. Ba đã nỗ lực hết sức mình với cơ thể không hoàn hảo ấy để tạo ra cả một vùng trời vẹn toàn cho cô. Ba chính là người đàn ông anh tuấn nhất trong lòng cô. Năm mười sáu tuổi đó, cô gặp được một thiếu niên bất cần đời, ngang ngạnh. Sau này, trong lòng cô, anh cũng là người xuất sắc y như ba của mình. Thời gian thấm thoát trôi qua. Anh càng tăng thêm vẻ cuốn hút, chín chắn. Chỉ có một điều không hề thay đổi là anh vẫn luôn yêu thương, nuông chiều cô, vẫn là thứ tình yêu như thuở ban đầu ấy. Trong thế giới tĩnh lặng, cô có ba, và có anh. P/s Nữ chính không thể nói được, dây thanh đới đã bị tổn thương do tác động bên ngoài [1]. Giới thiệu ngắn gọn Anh mãi yêu em qua bao năm tháng. Chủ đề Một đời, một kiếp, một đôi. [1] Dây thanh đới hay còn gọi là dây thanh âm là một cặp dây như nếp gấp bằng màng nhầy nằm bên trong thanh quản. Khi phát âm như là nói, hát, luồng hơi từ phổi đẩy lên làm các dây thanh rung động, từ đó tạo ra tiếng theo Wiki. Tác giả có dùng từ 后天 để miêu tả, có nghĩa là mắc phải acquired. Trong y khoa, mắc phải được định nghĩa là không phải bẩm sinh hoặc di truyền mà do một yếu tố hoặc tác động nào đó từ bên ngoài khiến con người bị căn bệnh đó, nên có thể hiểu là Bồ Thần không phải bị câm bẩm sinh nhé. Chương 3 Quá chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn Dữ tựa vào mép bàn làm việc của chủ nhiệm lớp, đồng phục vẫn không kéo khóa lên như cũ, đôi chân dài của anh bắt chéo một cách tự nhiên, trong tay chơi đùa bút đỏ của Lục Bách Bách Thanh đang nhìn bài làm của Tần Dữ, nhíu mày, tổng cộng có 2 tờ đề, thầy đọc nhanh như gió, rất nhanh đã xem ngẩng đầu, hỏi “Chỉ mang hai tờ đến?”“Vâng.” Tần Dữ không ngốc, cho dù cố gắng suốt đêm cũng không nhất định có thể hoàn thành tám tờ đề tiếng Anh, hôm qua lúc anh chép bài có liếc mắt nhìn đề bài, những đề luyện tập này vẫn có hơi khó, cho nên lần này chỉ nộp cho Lục Bách Thanh hai tờ.“Bộp”, Lục Bách Thanh gấp tờ đề ném lên bàn, dựa ra phía sau một chút, thầy nhấc chân hơi đá Tần Dữ, ra lệnh “Đứng ngay ngắn, ra dáng học sinh một chút.”Tần Dữ ngoảnh mặt làm ngơ, không nhúc nhích, vẫn là dáng vẻ lười biếng không nhấc nổi tinh Bách Thanh đưa cho anh ly nước, hất cằm về phía cây nước nóng Dữ đứng thẳng, không tình nguyện lắm đi đến rót một ly nước rồi quay chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nóng, Lục Bách Thanh cầm lấy ly nước thổi thổi, hỏi anh “Em chép bài của Bồ Thần à?”Tần Dữ ngẩng đầu lên nhìn Lục Bách Thanh, ánh mắt anh đầy sự nghi ngờ, tựa như đang hỏi Lục Bách Thanh Sao thầy biết được?Anh rất chắc chắn, Lục Bách Thanh chỉ nhìn phần trắc nghiệm, chưa nhìn phần viết văn của nói Lục Bách Thanh là dạy hai lớp tiếng Anh, những bài từng chấm và chữa gộp lại ít nhất cũng lên đến nghìn bài, hơn nữa những đề này đều đã gần hai tháng rồi, thầy ấy không đến mức có thể nhớ rõ khoảng thời gian trước đề nào của Bồ Thần sai câu nào Dữ không thừa nhận “Đây là thầy đang vu oan giá họa.”Lục Bách Thanh cười lạnh “Còn vu oan giá họa, không oan uổng em chút nào đâu nhé.”“Vậy chứng cứ đâu?”“Câu sai của em và Bồ Thần giống nhau y đúc.”Tần Dữ nghi ngờ “Thầy còn nhớ rõ bài của Bồ Thần?”Lục Bách Thanh nói “Nhớ rõ.”Bởi vì cô là cán sự môn sao?Ngoại trừ lý do này ra, Tần Dữ thật sự không thể tưởng tượng được những nguyên nhân Bách Thanh hỏi “Xong cả tám đề rồi đúng không?”Tần Dữ “...Có lẽ vậy.”Lục Bách Thanh uống một ngụm nước, khiển trách “Tần Dữ, em nhìn thử thái độ của em bây giờ là thái độ gì, giống người vô lý không?”Tần Dữ phản bác “Thầy làm khó em trước đấy, còn trách em sao chép bài? Ai có thể làm xong tám đề trong thời gian ngắn như vậy chứ? Cũng không phải chỉ có mỗi môn tiếng Anh của thầy có bài tập.”Lục Bách Thanh nhìn anh, nói “Trước kia, em có thể.”Tần Dữ đột nhiên im Bách Thanh nói là anh của trước kia, chứ không phải là anh của bây giờ, tinh thần sa sút lại còn qua loa với mọi Dữ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, văn phòng đặt ở tầng thấp, giữa anh và cửa sổ cách nhau một cái bàn, ánh nắng chiếu tới, cảnh tượng gì đó đều không nhìn thấy, chỉ có vùng trời mông lung.“Tần Dữ, bây giờ thầy là giáo viên chủ nhiệm của em, không phải là chú Lục của em, em không thể không chịu cầu tiến ở chỗ thầy được đâu.”“Nếu cháu biết chú làm giáo viên ở đây, có đánh chết cháu cũng không chuyển đến.”Từ Bắc Kinh chuyển đến Tô Thành Giang Nam, ai có thể ngờ được còn có thể gặp được đồng hương. Lục Bách Thanh cũng không đơn giản là đồng hương, chú ấy chính là người đường đường chính chính nhìn anh lớn ngoại anh và nhà Lục Bách Thanh là hàng xóm trong đại viện, hai căn biệt thự cách nhau chừng 10m, khi anh còn bé ở trường gây ra họa gì đều tìm Lục Bách Thanh đến thu dọn cục diện rối vẫn luôn cho rằng Lục Bách Thanh ở nước ngoài, Lục Bách Thanh cũng nói với anh như Dữ hỏi thầy Lục “Ông nội Lục biết chú ở đây làm giáo viên không?”Ông nội không hề biết, trong nhà không một ai biết. Lục Bách Thanh trả lời thế này “Chú đã 30 tuổi rồi, lựa chọn nghề nghiệp gì, đó là tự do của chú, người khác không quản được.”Tần Dữ nghe ra được ý bóng gió trong đó, vậy chính là người nhà họ Lục còn chưa biết việc như nhà họ Lục biết Lục Bách Thanh chạy đến Tô Thành làm giáo viếp cấp 3, có lẽ hơn phân nửa người sống sẽ tức Dữ tò mò hỏi một câu “Quê hương vợ trước của chú ở Tô Thành sao?” Nếu không thì không có lý do gì để chú ấy đến Tô Thành dạy học tác uống nước của Lục Bách Thanh hơi dừng, không nói gì. Tần Dữ hiểu rõ, không phủ nhận chính là ngầm thừa nhận. Lục Bách Thanh và mối tình đầu của mình quen biết ở đại học, hai người tốt nghiệp đại học xong lén lút đi lĩnh chứng, thế nhưng sau khi nhà học Lục biết chuyện vốn không đồng ý, lĩnh chứng thì sao nào, nhất định phải ly hôn. Người trong giới bọn họ đều biết, bậc cửa vào nhà họ Lục cao, người bình thường bước không vào nổi, mà gia cảnh vợ trước của Lục Bách Thanh rất bình Dữ có lòng tốt nói “Cô trước 1 chắc hẳn cũng không biết chú làm giáo viên ở đây phải không? Chú không nói, làm sao người khác biết được chú nghĩ gì trong lòng.”1 Raw là 前师母- tiền sư mẫu, cách xưng hô chỉ vợ trước của thầy giáo mình. Ngoài ra, tác giả có ghi Lục Tần Dữ nhưng mình thấy có lẽ tác giả nhầm nên đã đổi lại là Tần Bách Thanh buông ly nước đứng lên, rút quyển sách giáo khoa đập xuống đầu Tần Dữ, “Trẻ con ít quản chuyện người lớn đi.”Tần Dữ “Không muốn quản nhiều chuyện không liên quan đến mình đâu, ít nhất chú không cùng một loại người với bố cháu, cháu còn ngóng trông chú có cuộc sống tốt đẹp.”Khi Tần Dữ 4 tuổi thì bố mẹ Tần Dữ ly hôn, sau khi ly hôn mỗi người lại tự kết hôn tiếp, tính cả cuộc hôn nhân thứ nhất, bố anh tổng cộng 3 lần kết hôn 3 lần ly hôn, mà mẹ của anh 2 lần kết hôn 2 lần ly hôn, ban đầu mẹ anh dự định cùng người thứ ba lĩnh chứng năm nay, không ngờ tới Tần Dữ đã xảy ra chuyện ngoài ý sau chuyện hôn sự cứ bỏ ngỏ Bách Thanh không muốn nói nhiều chuyện của mình, thầy nói tiếp về chuyện hai đề môn tiếng Anh “Thái độ này của cháu, là chính bản thân còn không vượt qua được. Tần Dữ, cháu mới 16 tuổi, sau này chuyện phức tạp phải trải qua nhiều hơn cháu nghĩ rất nhiều, sao nào, cháu còn không muốn sống nữa à?”Tần Dữ cầm lại hai tờ đề tiếng Anh bị Lục Bách Thanh ghét bỏ, nói thế nào thì cũng là anh tốn thời gian đi chép, mất thì tiếc gấp xong đề cất vào túi áo khoác, đáp lại “Chú còn biết cháu mới 16 sao, vậy đừng dùng cái gọi là kinh nghiệm sống 30 năm của chú ra dạy dỗ một học sinh 16 tuổi nữa. Cháu hiểu canh gà độc 2, uống cũng không ít, thiếu chút nữa bị độc chết.”2 Nội dung văn bản trông có vẻ lạc quan và tích cực, nhưng thực chất lại ẩn chứa thông tin xấu, lừa Bách Dương bất đắc dĩ mỉm cười, không còn lời gì để giờ những cô nhóc cậu nhóc này, tuổi không lớn nhưng tính khí không Bách Thanh vặn nắp ly nước, tiết sau là tiết Anh lớp số 9, thầy cùng Tần Dữ cùng nhau đi xuống người không nói về đề tài nặng nề này tay Tần Dữ đút túi, sóng vai đi cùng Lục Bách Thanh, anh nói một câu “Thật ra chú làm giáo viên cũng không tệ lắm, nghe nói lớp của chúng ta có điểm trung bình môn tiếng Anh trong kỳ thi tháng lần này chỉ xếp sau hai lớp chọn.”Lục Bách Thanh liếc anh, “Cảm ơn đã thừa nhận.”Tần Dữ nghe là được sự chế nhạo trong lời thầy nói, nhưng cũng mỉm cười hiếm Bách Thanh không nói đạo lý với anh nữa, rẽ vào lớp số 9, Tần Dữ bước vào phòng học lớp số tiết học kế tiếp là môn Toán, giáo viên môn Toán đã đứng trên bục giảng, cởi áo lông đặt trên bàn bục giảng, mặc một chiếc áo len cashmere màu viên dạy Toán đã gần 40 tuổi rồi, đầu đinh rất có tinh thần, đeo một chiếc kính mắt khung mảnh màu đen, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc mắt Tần Dữ lướt qua Bồ Thần, cô đang cúi đầu nhìn di động. Bạn nhỏ này gan cũng không nhỏ, lại có thể nghịch di động dưới mí mắt giáo viên, khó trách đề tiếng Anh sai nhiều như vậy, còn có một câu sửa rồi mà cũng chưa sửa vào học vang Dữ ngồi xuống chỗ của mình, lấy hai tờ đề tiếng Anh trong túi ra nhét vào cặp sách, tiếp đó chính là thời gian tự do của anh, nằm bò ra bàn của giáo viên Toán không ai dám ngủ, châu đầu ghé tai càng không cần nhắc đến, ngay cả người không thích học như Triệu Thù, nữ sinh duy nhất kiểm tra tiếng Anh không đạt tiêu chuẩn trong lớp cũng ngồi thẳng lưng trong giờ nghe hay không là một chuyện nhưng thái độ nhất định phải Thù ngồi ngay đằng sau Tần Dữ, cô ấy lấy chân nhẹ nhàng chạm một chút vào ghế của Tần Dữ, ý bảo anh tuyệt đối không thể ngủ, bằng không ngày tháng sau này không tốt đẹp lắm Dữ vốn không để trong lòng, nên làm gì thì làm cái Thù lười xen vào việc người khác thêm, cô ấy làm bộ chăm chú lắng nghe bài giảng, trong đầu lại nghĩ đến quyển tiểu thuyết đã đọc tối qua, khoảng thời gian này cô ấy đang đu một quyển còn viết tiếp, không biết hôm nay có thể viết đến khoảnh khắc đỉnh chóp mà cô ấy mong muốn bục giảng, giáo viên Toán học nhìn chằm chằm về phía Tần Dữ không dưới 10 lần, thầy ấy không muốn làm làm lỡ thời gian của lớp, vì thế hết nhịn lại nhẫn hành vi ngủ trong lớp học của Tần một tiết này, Tần Dữ nằm bò ra bàn ngủ thật sự yên tan học vang Thần còn chưa tính ra câu ban nãy thầy viết trên bảng đen, cô lật qua lật lại giấy nháp, bắt đầu kiểm tra lại từ đầu, không biết đã sai ở bước nào, một câu mà dùng nửa tờ nháp cô còn không đủ giải lẽ có cách tính đơn giản, nhưng cô không biết, chỉ có thể dùng cách ngốc nhất này.“Cảm ơn.” Đi theo một tiếng cảm ơn, trên bàn cô thêm một xếp bài tiếng Thần ngẩng đầu, Tần Dữ đã đi xa hai không đợi cô đáp lại, anh chỉ để lại một bóng viên Toán mặt không đổi sắc liếc nhìn Tần Dữ, người dám ngủ trong tiết của thầy ấy thật sự không nhiều.“Bồ Thần.”Bồ Thần ngẩng đầu, vừa cờ đến di động ở góc bàn, giáo viên dạy Toán đã hỏi “Bạn nam mới chuyển đến lớp các em tên là gì?”Cô gõ chữ đưa cho giáo viên xem [Tần Dữ ạ.]Giáo viên dạy Toán gật đầu, tỏ vẻ đã Thần yên lặng thở dài, giáo viên bị tức thành như vậy, tám phần Tần Dữ đi học lại ngủ nhưng tan học lại lập tức có tinh thần, một giây đồng hồ cũng không chậm trễ đi thứ hai vẫn là môn viên môn Toán điểm danh Tần Dữ, bảo anh lên bảng giải đề bài vừa trừ Bồ Thần, tất cả những bạn đều quăng ánh mắt đồng tình cho anh. Ngủ trong lớp học môn Toán, quả nhiên vẫn phải gặp Dữ không căng thẳng chút nào, thong dong đi lên bục giảng, chẳng thèm nhìn hộp phấn, tiện tay cầm nửa viên phấn. Khoảng thời gian anh đi từ chỗ ngồi đến bục giảng đã tính ra đáp án ở trong ở trước bảng đen, trong thoáng chốc Tần Dữ cảm thấy giống như khi anh đứng ở lớp học tại Bắc Kinh, điểm khác biệt chính là lúc đó anh đứng trên bục giảng giải đề cho bạn học, mà bây giờ, anh lại bị giáo viên xách lên trước bảng đen làm chuyển đến Tô thành đi học là chuyện ngoài ý đề tiếng Anh của người khác càng là một chuyện ngoài ý muốn trong cuộc đời nhỏ đến bây giờ, đều là người khác chép bài tập của Dữ thất thần nửa ngày, chỉ viết một chữ “Giải” trên bảng không biết bản thân đang phân cao thấp với ai, dẫu sao cũng không phải cố ý đối nghịch với giáo viên Toán bây cùng anh không giải câu Toán viên dạy Toán nhìn anh thật sự không viết nổi, không có thời gian để lãng phí cho anh, nghiêm nghị nói “Quay trở lại ghế ngồi chăm chú nghe giảng đi.”Tần Dữ xoay người, trực tiếp ném phấn trong tay vào hộp phấn. Anh còn đang đắm chìm trong mấy hồi ức đã qua, không khống chế tốt lực ném phấn, phấn màu xanh nện trên mũi Bồ Thần.“Xin lỗi cậu.” Anh nói xin Thần lắc đầu, nhặt viên phấn rơi trên bàn lên đặt vào trong hộp giữa giờ, Bồ Thần cất di động vào trong túi, cầm lấy ly nước đi đến phòng trà nước rót nước. Trên hành lang, Tần Dữ dựa lưng vào lan can đối mặt với lớp học, đang cúi đầu nghịch di cô đi đến trước mặt Tần Dữ, anh vừa vặn ngẩng đầu người bốn mắt nhìn đến lớp này, ngoại trừ bạn cùng bàn, bạn ngồi đằng sau Triệu Thù, Tần Dữ chỉ quen biết Bồ Thần. Anh nhìn thoáng qua Bồ Thần, làn da cô trắng lạnh, trên mũi còn có bụi phấn viết màn xanh lam cực kỳ dễ là kiệt tác lúc trước anh ở trên bục giảng ném phấn lưu lại, cô chưa lau sạch.“Trên mũi cậu có bụi phấn kìa.” Tần Dữ nhắc nhở Thần ngẩn người, tiếp đó kịp phản ứng lại là Tần Dữ đang nói chuyện cùng chân cô không khỏi dừng lại, lấy mu bàn tay lau qua không lau đúng chỗ, bụi phấn vẫn còn Dữ “Hướng lên nữa.”Bồ Thần túng quẫn, dứt khoát lau một lượt toàn bộ phấn còn lại một Dữ nắm lấy ống tay áo của cô, dẫn tay cô hướng lên trên, dừng trên chỗ bụi phấn xanh kia.“Lần này thì hết rồi.” Tần Dữ buông ống tay áo đồng phục của cô ra, giống như không có việc gì, cúi đầu tiếp tục chơi Thần không biết mặt mình đỏ hay không, dù sao thì trái tim cô đang có cùng một cảm nhận giống khi mới vừa chạy 800m may cô mang theo di động.[Cảm ơn cậu.]Cô giơ di động lên trước mặt Dữ còn tưởng rằng cô muốn đưa mã QR WeChat của mình ra bảo anh thêm bạn, anh liếc màn hình di động của cô, rồi lại nhìn cô. Trong lúc cuống quýt, Bồ Thần đã bước một bước Dữ nhìn bóng dáng cô, phát hiện cán sự môn này thật sự thú vị, nói cảm ơn nhất định phải dùng di động gõ chữ, tích chữ như vàng cũng không có dáng vẻ này. Chương 31 Trans Cam Đá Bồ Thần cứ mãi hí hoáy mái tóc dài của mình, chỉ để không nhìn Tần chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Tần Dữ biết nỗi ngượng ngùng của cô nên không chọc ghẹo cô. Anh gấp gọn chăn xong, nói với cô "Em đi thay bộ váy xem có hợp không?" Lúc này Bồ Thần mới chú ý tới bộ váy đang phủ trên sô pha, là mẫu mùa thu. Nhãn hiệu và tem mác đều đã được cắt đi, trên bộ đồ không còn LOGO của một vài nhãn hiệu xa xỉ, cô cũng không biết có phải hàng hiệu hay không, cũng không đoán ra giá cả của bộ đầm. Tần Dữ nói rõ "Không phải anh mua đâu, đúng lúc cô đến Boston công tác, tiện đường đi tới trường học anh một chuyến, nên nói là đi đến trường học cũ của thầy Lục để thăm trường, cô biết anh sắp sửa về nước, nên đi mua bộ đầm để anh mang về cho em." Bồ Thần bận đi tìm điện thoại, cô nắm bắt được trọng điểm trong những lời nói ban nãy của anh, [Anh biết cô ruột em và thầy Lục...] “Anh biết từ lâu rồi, từ hồi lớp mười.” Anh giải thích, "Anh không có ý giấu giếm em, ban đầu thầy Lục không xác định được cô của em có tha thứ cho thầy hay không, nói rồi ảnh hưởng đến việc học của em." Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn Thần hiểu [Không sao đâu ạ, em không trách anh.] Có lẽ chuyện gì cô cũng đã biết rồi, Tần Dữ nói "Là thầy Lục nói với em hả?" Bồ Thần gật đầu, cô nhanh chóng gõ chữ [Anh thấy cô em còn thích thầy Lục không?] "Có lẽ còn, dù sao cũng chưa quên." Còn thích bao nhiêu thì người ngoài như anh không thể xác định được. Bồ Thần nhớ cô mình, lại nghĩ tới không biết sau này mình với Tần Dữ sẽ ra sao, kết cục không chắc có tốt hơn cô ruột và thầy Lục hay không, cô khẽ thở dài. "Thở dài gì đó hả?" Tần Dữ nói với cô "Anh và em sẽ không giống như bọn họ." Bồ Thần kinh ngạc nhìn anh, bây giờ anh như thể có thuật đọc tâm, trong lòng cô nghĩ gì anh gần như đoán được chính xác. "Lãng phí thời gian vào chuyện chia ly, anh làm không được loại chuyện này." Tần Dữ gõ gõ vào đầu cô, "Em đi thử bộ váy trước đi." Bồ Thần nhét điện thoại vào tay anh, cầm theo bộ váy đi đến phòng cất quần áo. Chẳng qua bao lâu, cánh cửa phòng cất quần đã mở ra từ bên trong. Tần Dữ ngước mắt nhìn sang, thoáng sững sờ, bộ váy màu khói hồng rất hợp với cô, nổi bật vẻ dịu dàng trong trẻo của cô, nhưng cố ý mang theo chút ít nữ tính. Lần đầu tiên anh được nhìn thấy cô mặc dạng đầm phong cách này, lúc học cấp ba cơ bản là chỉ mặc đồng phục, cô cũng rất ít khi trang điểm. Tần Dữ đưa điện thoại cho cô "Nhớ chụp một tấm cho cô xem." Bồ Thần gật đầu [Đợi khi về trường rồi em chụp.] Chụp ở trong căn hộ của anh không thích hợp cho lắm. - Sắp sửa tới mười một giờ, Bồ Thần và Tần Dữ mới ra khỏi nhà đi ăn, bữa sáng bọn họ chỉ uống một hộp sữa bò và một lát bánh mì lúa mạch để đối phó, bánh mì là phần còn sót lại của buổi leo núi ngày hôm qua của cô. Đi vào trong thang máy, Tần Dữ tìm một nhà hàng ngon trên điện thoại, Bồ Thần đứng bên cạnh anh, túm lấy một góc áo khoác thể thao của anh. "Em muốn ăn gì?" Tần Dữ hỏi ý kiến cô. Bồ Thần chọt chọt mấy cái lên ngực anh, rồi ngón tay lại chỉ vào miệng mình, sau đó khoác khoác tay, ý là Anh chọn đi, em không kén ăn. "Em còn không biết ngại mà nói mình không kén ăn." Tần Dữ cười, cúi đầu cắn cô một cái. Chắc là tổ tông kén ăn đó giờ còn chưa tự nhận ra mình kén ăn. Thang máy dừng ở tầng một, Tần Dữ dắt tay cô đi. Hai người còn chưa chọn xong nên ăn ở tiệm nào. Ra khỏi khu căn hộ, điện thoại Tần Dữ rung lên, cuộc gọi của bố bất ngờ xuất hiện. "Con ở nhà hay sao?" Hà Quân Thạc hỏi. Tần Dữ "Không, con ra khỏi nhà rồi., chuẩn bị đi ăn." Hà Quân Thạc nói "Bố có để một tập tài liệu trên xe của con, buổi chiều cần dùng đến, con gửi định vị cho bố, bố đi qua lấy." Tần Dữ cảm thấy rắc rối "Buổi chiều con mang đến công ty cho bố." "Không kịp đâu, hai giờ bố phải trả lời cho đối phương, bố còn chưa xem qua phần chi tiết." "Hay là con chụp rồi gửi cho bố?" "Tổng cộng hơn tám mươi trang, con muốn chụp bố cũng không ngăn cản." "... Bây giờ con mang qua cho bố, con còn chưa quyết định đi ăn ở đâu." Buổi trưa Hà Quân Thạc cũng chỉ ăn cơm một mình, "Vậy con qua đây đi, buổi trưa bố mời con và Bồ Thần ăn cơm, ăn xong vừa hay dẫn các con đi một vòng tham quan công ty." Ông bảo thư ký đặt chỗ ở một nhà hàng hạng sang, gửi vị trí cho Tần Dữ. Trên đường đi đến nhà hàng, Bồ Thần vẫn luôn xây dựng tâm lý cho mình, để đến khi gặp Hà Quân Thạc cô sẽ không còn hồi hộp như vậy nữa. Đây là lần gặp mặt thứ hai của bọn họ, Hà Quân Thạc thu lại vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng ngày thường, nói chuyện rất hiền hòa. Ở hướng ngồi xéo với bọn họ, cách đó ba bàn có vài vị khách vừa mới ngồi xuống. "Chị." Tần Minh Hàm nhỏ giọng ra hiệu với Tần Minh Nghệ, "Anh rể cũng ăn cơm ở đây." Nói xong, Tần Minh Hàm nhíu mày, "Không phải sáng mai Tần Dữ mới về tới à?" Nhưng mà người ngồi đối diện với Hà Quân Thạc, còn không phải là Tần Dữ thì là ai. Tần Minh Nghệ ngoảnh đầu lại liếc nhìn, đúng là cha con hai người bọn họ, Tần Dữ ngồi đưa lưng về phía bọn họ, chỉ thấy được sườn mặt của anh. Không cần phải nghĩ, ngồi ở bên trong Tần Dữ nhất định là Bồ Thần. Hà Quân Thạc đang lật giở tài liệu, vẻ mặt chăm chú, không nhìn thấy bà và Tần Minh Hàm. Bà và em họ tám trăm năm mới ra ngoài đi ăn, không ngờ lại chạm mặt Hà Quân Thạc. Tần Minh Hàm "Anh rể biết trước Tần Dữ đã về à?" Tần Minh Nghệ quay người lại ngồi yên vị, đè nén lửa giận "Anh ta và Tần Dữ cùng hợp lại để che giấu chị." Tần Minh Hàm giữ cổ tay Tần Minh Nghệ, "Chị à, bớt giận đi nào, nói không chừng có khi là lúc gần đi Tần Dữ thay đổi chuyến bay, muốn cho chị một bất ngờ, chúng ta đổi nhà hàng khác nhé, đừng để chuyện vui biến thành chuyện kinh sợ." Tần Minh Nghệ hỏi ngược lại dì nhỏ "Em cảm thấy bọn họ vì muốn cho chị một chuyện vui nên không nói cho chị biết à? Có chuyện vui gì cho chị chứ? Em đã bao giờ nhìn thấy Hà Quân Thạc tích cực đi sân bay đón người? Nếu mà trong lòng không có mưu toan thì ông ta chỉ mong sao đẩy loại chuyện này cho chị ấy!" Tần Minh Hàm không có lời gì để chống chế. Tần Minh Nghệ bưng ly nước lên hớp vài ngụm, nước trà không có cách nào làm nguôi bớt cơn giận. Tần Dữ giấu giếm bà về nước sớm, bà không vui là chuyện tất nhiên rồi, nhưng cũng coi như có thể hiểu được, dù gì thì bà cũng từng có thời tuổi trẻ, lúc yêu đương cuồng nhiệt hận không thể ở bên cạnh người kia suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Nhưng mà Hà Quân Thạc cũng ba phải theo như này thì tính là chuyện gì hả! Bà lấy điện thoại từ trong túi xách ra, bấm gọi cho Hà Quân Thạc. Sau mười mấy giây Hà Quân Thạc mới ấn nghe, giọng nói rất nhỏ, hỏi "Chuyện gì?" Tần Minh Nghệ đào sẵn hầm cho ông "Sáng sớm mai anh nhớ đi sân bay rước Tần Dữ." Hà Quân Thạc không có bất kỳ phòng bị gì, nhảy thẳng xuống hố, ông hứa hẹn với vẻ bình tĩnh "Ừ, không quên đâu, tôi đã đặt chuông báo sáng sớm mai xong rồi." Tần Minh Nghệ cười lạnh "Rất tốt." Hà Quân Thạc cảm thấy bà nói chuyện có vẻ kỳ lạ, ngại vì có hai đứa nhỏ ở bên cạnh, ông cũng không chấp nhặt với bà. - Trong lúc ăn cơm, Tần Dữ và Hà Quân Thạc cùng nhau tán gẫu, đều là những câu chuyện không đáng liên quan đến nhà họ Hà, trong suốt câu chuyện Bồ Thần không cần phải tham gia nên rất thoải mái. Lúc gần cuối, đột nhiên Hà Quân Thạc nhắc đến tên cô, lời thì nói với Tần Dữ "Trong kỳ nghỉ đông con và Bồ Thần có sắp xếp gì? Hai đứa có muốn đi du lịch nghỉ lễ không? Bố bảo thư ký sắp xếp trước hành trình và khách sạn cho các con." Bồ Thần liếc mắt nhìn Tần Dữ. Tần Dữ uống vài ngụm cho hết nước ép trong cốc thủy tinh rồi nói chuyện với bố "Kỳ nghỉ đông con còn một hạng mục, phải nghỉ lễ ở Bắc Kinh một khoảng thời gian." Hà Quân Thạc "Là hạng mục gì?" "Là về AI ạ." Tần Dữ không nói chi tiết. Hà Quân Thạc không hiểu về lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, là một người ngoài ngành, ông nói với vẻ quan tâm "Đã có người đầu tư rồi sao?" Tần Dữ "Vâng." Anh tự mình đầu tư. Hà Quân Thạc cho rằng "Lục Bách Thanh làm nhà đầu tư thiên thần cho con à?" Lục Bách Thanh có hứng thú đầu tư vào công ty khoa học kỹ thuật internet, chuyện này tới cả Bồ Thần cũng biết, cô vô tình nghe Tần Dữ nhắc đến, nói là từ năm 2002 Lục Bách Thanh đã bắt đầu đầu tư vào những công ty này, sau mười mấy năm, thầy đã có một nửa khối tài sản do chính mình đầu tư, tất nhiên, những công ty này sau khi ra thị trường, đã không ngừng trở mình tăng lên gấp trăm lần so với lúc thầy mới đầu tư. Nhưng trong hạng mục AI lần này, Tần Dữ không đề cập với Lục Bách Thanh, anh né tránh trọng điểm nói với bố "Không phải thầy Lục ạ." Rốt cuộc là ai làm nhà đầu tư thiên thần cho anh, anh không nói, Hà Quân Thạc cũng không truy hỏi tới cùng. Do nghề nghiệp mà Hà Quân Thạc có sự nhạy bén hơn so với rất nhiều người, nếu con trai đã không tìm Lục Bách Thanh đầu tư, vậy nghĩa là chu kỳ của hạng mục này không ngắn, lợi nhuận sau đó cũng khó mà thu được. Bởi vì biết không kiếm được tiền, nên mới không tìm Lục Bách Thanh đầu tư. Cha con hai người trò chuyện thêm vài câu, Hà Quân Thạc hỏi Tần Dữ hợp tác với ai. Tần Dữ "Bành Tĩnh Dương ạ." Bồ Thần cũng không hiểu về hạng mục AI này, cơ bản là làm về cái gì cô cũng không rõ, nếu đã biết là hợp tác với Bành Tĩnh Dương, còn phải tìm người đầu tư, vậy là độ khó cũng không ít. Ăn hết một miếng thịt, cô nâng tay rút một miếng giấy lau miệng, hết sức chăm chú lắng nghe hạng mục mà Tần Dữ đang nói với bố, cô cứ nắm chặt miếng giấy ăn mãi không vứt đi. Đột nhiên có một chân của cô bị Tần Dữ đá nhẹ một cái. Bồ Thần ngẩng đầu nhìn Tần Dữ, Tần Dữ cũng đúng lúc nhìn qua. Anh đá chân vì tay trái cô nắm chặt giấy ăn, quên phải chống cùi chỏ chung với anh. Bồ Thần để cánh tay nằm ngang, sát bên cánh tay anh. Tần Dữ nhìn dáng vẻ cô không muốn cho lắm thì hỏi "Em no chưa?" Bồ Thần ăn no rồi, nhưng trong dĩa vẫn còn lại không ít, đều là món ăn khi nãy Tần Dữ lấy cho cô. Tần Dữ đẩy dĩa của cô tới trước mặt mình, vừa ăn vừa nói tiếp chuyện về hạng mục AI với bố. Hà Quân Thạc lên tiếng "Kỳ nghỉ đông này con lo làm hạng mục AI, còn thời gian đi du lịch không?" Tần Dữ "Đợi trong kỳ nghỉ đông con bàn bạc xong xuôi với Bành Tĩnh Dương rồi con mới đi du lịch với Bồ Thần, nếu thật sự không được thì đi du lịch ở quanh Tô Thành ạ." "Để bố chi tiền cho." Hà Quân Thạc không phải ghi séc khống, lập tức lấy điện thoại nhắn cho thư ký [Tuần sau chuyển ba triệu từ tài khoản cá nhân của tôi cho Tần Dữ.] Tiền này nói là để Tần Dữ đi nghỉ đông, nhưng thật ra là để hỗ trợ hạng mục AI kia. Sau khi gửi tin nhắn đi, Hà Quân Thạc đứng lên muốn đi đến nhà vệ sinh, vô tình liếc nhìn về phía trước, hơi sững sờ một chút, ông đã nhìn thấy Tần Minh Nghệ và Tần Minh Hàm. Chả trách lúc nãy Tần Minh Nghệ gọi điện thoại cho ông, lúc nói chuyện thì thần bí kỳ lạ, thì ra là nhìn thấy ông ấy và Tần Dữ. Đi qua nhà vệ sinh chắc chắn là đi ngang qua bà, Hà Quân Thạc đành phải ngồi xuống, ông vẫy tay gọi nhân viên viên phục vụ dọn hết đồ trên bàn, rồi lại gọi tiếp món tráng miệng trong nhà hàng. Ông nói với Tần Dữ "Nếu hai đứa nhàm chán thì đi tìm phim mà xem, bố xem tư liệu một lúc." Ông cũng không muốn cứ nhất mực phải xem tư liệu trong nhà hàng, nhưng bây giờ tình thế bí bách đành bất đắc dĩ. Tần Dữ phát hiện ra phản ứng bất thường của bố, anh nhìn như vô ý về phía Bồ Thần "Bé Thần, em xem tiểu thuyết đi, anh nói chuyện với Bành Tĩnh Dương về hạng mục kia." Bồ Thần chọt ngón tay vào Tần Dữ, [Ở trước mặt của chú, anh đừng gọi em là bé Thần chứ.] Tần Dữ gọi quen rồi, khi nãy là thuận miệng thốt ra, anh cũng không nhận ra, trả lời cô "Được, anh nhớ rồi." Anh mò lấy điện thoại từ trong túi ra, nhưng không phải muốn nói chuyện với Bành Tĩnh Dương, mà là đi tìm khung chat nói chuyện với bố [Không phải bố muốn đi nhà vệ sinh à, sao lại không đi nữa, đụng phải người không nên gặp mặt? Có cần con hỗ trợ không?] Hà Quân Thạc giả vờ lật giở tài liệu, vừa gõ chữ trả lời anh [Bố nhìn thấy mẹ của con.] Tần Dữ "..." [Mẹ con cũng ở trong nhà hàng?] Hà Quân Thạc [Ừ, đi cùng với dì nhỏ của con, bọn họ ăn xong mà còn có ý chưa muốn rời đi, bố đoán là muốn chặn chúng ta lại.] Con đường ở kế bên bà là con đường nếu muốn ra khỏi đây nhất định phải ngang qua. Cứ trì hoãn ở đây cũng không phải là cách, Hà Quân Thạc ngẫm nghĩ [Tìm cậu cả của con hỗ trợ, để cậu ấy gọi mẹ con về.] Tần Dữ dội gáo nước lạnh vào bố, để bố nhận rõ được thực tế hiện tại [Cậu cả con không định gặp bố, khó mà nói là có chịu giúp hay không.] Hà Quân Thạc [Chính vì cậu cả con không muốn gặp bố, để cậu ấy gọi mẹ con về, mẹ con mới không nghi ngờ bố với cậu cả thông đồng với nhau.] Hình như cũng hợp lý. Tần Dữ lo lắng chính là [Bố nói phải thuyết phục cậu cả như nào để giúp đỡ? Cậu cả giống y mẹ con, không đồng ý cho con ở bên Thần Thần.] Hà Quân Thạc [Bố tự có cách.] Tần Dữ cũng không hỏi nữa, chỉ không biết hôm nay cậu cả có việc công vụ hay không, gọi mười cuộc thì có tám cuộc gọi không bắt máy rồi, đều để ở bên chỗ thư ký. Hà Quân Thạc gọi được điện thoại cho người anh của vợ cũ, vận may của ông không tệ, lúc này cậu cả cũng còn chút thời gian để nghe điện thoại. "Anh hai, đã làm phiền anh rồi." Giọng nói lạnh lùng đầu dây bên kia "Có chuyện gì?" Hà Quân Thạc đã sớm quen với giọng điệu này, Tần Minh Nguyệt được nuôi dưỡng thành tính tình xấu mạnh bạo kia, không khỏi liên quan đến người anh trai bao che vài phần khuyết điểm của bà. "Anh hai, em tìm anh nhờ giúp đỡ, nói chuyện điện thoại không tiện, chúng ta trao đổi tin nhắn." "Đúng là lắm chuyện!" Điện thoại ngắt ngang. Tuy thái độ không tốt, nhưng mà cũng xem như bằng lòng nghe xem rốt cuộc chuyện muốn nhờ vả là chuyện gì. Hà Quân Thạc soạn tin nhắn, lời ít ý nhiều. Nói chuyện với nhau năm sáu phút, sự tình đã được giải quyết vẹn toàn. Hà Quân Thạc nói với Tần Dữ [Nhiều nhất thì tầm mười phút nữa thì mẹ con với dì nhỏ sẽ rời khỏi nhà hàng.] Tần Dữ không dám tin [ Sao bố khuyên được cậu cả giúp đỡ vậy?] Hà Quân Thạc lười phải nói nhiều, chụp đoạn nói chuyện lại gửi cho Tần Dữ. Tần Dữ bấm xem ảnh chụp, bố nói tổng cộng ba đoạn với cậu cả [Tần Dữ về nước trước, sáng nay em mới biết. Anh hai, em cũng giống như anh và mọi người, không muốn nó quen với Bồ Thần, muốn tụi nó cắt đứt càng sớm càng tốt.] [Bởi vì chuyện này mà em đã giáo huấn Tần Dữ một trận, làm rất mạnh tay, ai biết được ở nhà hàng lại chạm mặt Minh Nghệ và Minh Hàm, em sợ nếu Minh Nghệ biết Tần Dữ về nước sớm không báo cho cô ấy biết, tới lúc đó lại to tiếng với Tần Dữ.] [Chuyện chia rẽ đôi lứa cứ để em làm, để em mang tiếng ác, không cần Minh Nghệ phải xen vào, quan hệ mẹ con giữa cô ấy và Tần Dữ vừa mới êm dịu trở lại, nhịn không được mà lại gây sự, chắc chắn anh cũng không muốn Minh Nghệ và Tần Dữ lại xích mích với nhau.] Cậu cả quan tâm tới tâm tình em gái mình nhất, vừa nghe chuyện giúp đỡ này có lợi cho em gái, cho nên lập tức không cần nhiều lời mà đồng ý ngay. Hà Quân Thạc giải thích [Cũng là hết cách mới nói với cậu cả, không phải lời thật lòng của bố, bố cũng sẽ không làm chuyện chia rẽ đôi lứa, con không cần phải bận lòng với mấy lời này.] Tần Dữ không biết chuyện mình về sớm lại mang tới nhiều phiền phức cho bố như vậy, lại còn khiến bố phải nói dối. Anh áy náy nói [Cảm ơn bố, đã gây phiền phức cho bố rồi.] Hà Quân Thạc [Chẳng có gì mà phiền phức hay không phiền phức.] Tần Dữ hỏi bố [Bố, bố nói thật đi, bố thấy con với Thần Thần như nào? Có khi nào sẽ giống với mẹ và cậu cả con, cảm thấy con không nên ở cạnh cô ấy, nên tìm một người tốt hơn?] Hà Quân Thạc [Nói thật thì, bố cũng còn độc thân, vấn đề của mình còn chưa giải quyết xong, thật sự không có thời gian suy nghĩ chuyện của con.] Tần Dữ "..." Nghẹn cả nửa ngày cũng không lên tiếng được. Tác giả Mộng Tiêu NhịThể loại Hiện đại, thanh xuân vườn trường, nữ chính câm, sủng, ngọt, HESố chương 52 chương + 18 ngoại truyệnEditor Simi SimilovecatGiới thiệu1.“Lớp mình có một bạn học mới chuyển đến, tên là Tần Dữ.”“Hôm nay Tần Dữ nói chuyện với mình, cậu ấy hỏi mình văn phòng của chủ nhiệm lớp ở đâu? Nếu mình có thể nói được thì tốt biết mấy.”“Hôm nay mình đã đổi bạn ngồi cùng bàn mới, là học sinh giỏi và nam thần Tần Dữ. Bây giờ đang là một giờ sáng, mình chẳng thể nào nhắm mắt lại ngủ nổi.”“Hôm nay trong giờ lên lớp, có hai nữ sinh lớp khác đến tìm Tần Dữ, đây đã là nhóm nữ sinh thứ tư trong tuần này rồi.”“Kì nghỉ lễ mùng một tháng năm, đã ba ngày rồi mình chưa được gặp Tần Dữ.”Bồ Thần chưa bao giờ nghĩ tới nhật ký của mình sẽ bị các bạn học đọc lớp học đột nhiên im bặt, tất cả mọi người lén lút ngồi phía trước hóng chuyện, Bồ Thần với thành tích bình thường, đã vậy còn không thể nói chuyện mà cũng thầm thích Tần Dữ. Không biết Tần Dữ sẽ phản ứng thế nào này, nhật ký vừa vặn truyền đến tay Tần Thần siết chặt cuốn sách trong tay, xấu hổ vô Dữ cầm theo nhật ký đi đến trước bàn của Bồ Thần “Ngày đầu tiên vừa chuyển đến đây, mình đã thích cậu rồi, còn cậu thì sao?” của cô là người khiếm đã nỗ lực hết sức mình với cơ thể không hoàn hảo ấy để tạo ra cả một vùng trời vẹn toàn cho chính là người đàn ông anh tuấn nhất trong lòng mười sáu tuổi đó, cô gặp được một thiếu niên bất cần đời, ngang này, trong lòng cô, anh cũng là người xuất sắc y như ba của gian thấm thoát trôi càng tăng thêm vẻ cuốn hút, chín có một điều không hề thay đổi là anh vẫn luôn yêu thương, nuông chiều cô, vẫn là thứ tình yêu như thuở ban đầu thế giới tĩnh lặng, cô có ba, và có Nữ chính không thể nói được, dây thanh đới đã bị tổn thương do tác động bên ngoài [1].Giới thiệu ngắn gọn Anh mãi yêu em qua bao năm đề Một đời, một kiếp, một đôi.[1] Dây thanh đới hay còn gọi là dây thanh âm là một cặp dây như nếp gấp bằng màng nhầy nằm bên trong thanh quản. Khi phát âm như là nói, hát, luồng hơi từ phổi đẩy lên làm các dây thanh rung động, từ đó tạo ra tiếng theo Wiki.Tác giả có dùng từ 后天 để miêu tả, có nghĩa là mắc phải acquired. Trong y khoa, mắc phải được định nghĩa là không phải bẩm sinh hoặc di truyền mà do một yếu tố hoặc tác động nào đó từ bên ngoài khiến con người bị căn bệnh đó, nên có thể hiểu là Bồ Thần không phải bị câm bẩm sinh nhé.

thế giới tĩnh lặng và anh