Bộ 10 đề thi học kì 1 môn Tiếng Anh lớp 9 năm 2020-2021 (Có đáp án) Cùng gửi đến các thầy cố, cùng các em học sinh bộ Bộ 10 đề thi học kì 1 môn Tiếng Anh lớp 9 năm 2020-2021 (Có đáp án). Đề thi học kỳ … Đọc thêm 40 Bài tập phát âm và trọng âm Tiếng Anh lớp 9 (có đáp án và giải thích chi tiết)
Tả về ngôi nhà của em bằng tiếng Anh - bài viết số 1. Born and raised in Ho Chi Minh City, I have a house here situated in the suburb of HCM, within 15 minutes drive from the central city. The house is quite large and comfortable. It has 4 floors and a terrace roof. There is also a small garden between the garage and the
Cố Sương duy trì nụ cười nói: "Nếu không phải do em, chị cũng sẽ không gả cho A Hàn, em giúp chị giáo huấn anh ấy một chút thì đã làm sao?" "Anh ấy là chồng của chị." Cố Tư gằn từng chữ một nói: "Chị không thích em dùng loại ngữ khí này để nói A Hàn."
Chúng tôi sẽ giúp bạn cách viết về bạn thân bằng tiếng anh với một số gợi ý trong bài viết dưới đây. I really want to tell you about my friend, one of my best friend is Tuan. We were classmate during our five years at Da Nang University of Technology. He was a good student of my class.
Em Muốn Anh Sống Sao Tác giả: Chi Dan Lời nhạc Nghe nhạc Karaoke Comment Từ sâu trong đôi mắt này, em hờ hững ko như bao ngày Phải chăng nơi chốn đây, để em vội đến và rồi vội đi? Phải chi em thấu hiểu, rằng anh đã yêu em rất nhiều? Nói đi em người ơi giờ em muốn anh phải sống sao! Hạnh phúc đâu dễ kiếm tìm, anh vẫn đứng đây chờ em đi tìm
Bảo hành chính hãng máy giặt 2 năm, có người đến tận nhà. Kèm theo máy có: Ống dẫn nước. Nếu dùng cho hoạt động kinh doanh (nhà máy, khách sạn, giặt ủi,) thì không được bảo hành. Xem Máy giặt sấy LG Inverter 15 Kg F2515RTGW cũ giá từ 16.490.000₫ Tiết kiệm đến 45%.
MmJI. Tác giả Cố Từ Vi Số chương 100 chương + 1 ngoại truyện Thể loại Võ sĩ quyền anh x Đầu bếp, từ vườn trường đến áo cưới, HE Tình trạng Hoàn Nhân vật chính Từ Tử Sung x Hạ Mộng Ngư VĂN ÁN Trong trường, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung vốn không vừa mắt nhau. Hạ Mộng Ngư cảm thấy, Từ Tử Sung là một tên “mọt sách bốn mắt” vô cùng nóng tính. Từ Tử Sung thì lại thấy, Hạ Mộng Ngư đúng là “đứa học trò ngoan” của thầy. Cho đến khi cả hai cùng xuất hiện trên sàn đấu của câu lạc bộ… Một người vận bộ đồ thi đấu, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp, là nhà vô địch boxing liên tiếp 99 trận. Một người diện váy ngắn, để lộ bắp đùi trắng nõn, là một boxing cheerleader vạn phần khiêu gợi. Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau. Ngụy quân tử! Giả đứng đắn. REVIEW Đây là lần đầu mình viết review, cũng là lần đầu mình đọc xong một truyện mà lại có cảm hứng để viết về nó đến như vậy. Mình không chắc mình sẽ viết hay, chỉ đơn giản mình muốn chia sẻ với các bạn về câu chuyện này. Như bao câu chuyện vườn trường khác, mỗi ngày của một học sinh cấp ba là mỗi ngày phải cố gắng học tập, phấn đấu thi kết quả tốt. Cô bé Hạ Mộng Ngư là một học thần’ tiêu chuẩn, thành tích luôn đứng đầu toàn khối, là người toả ra ánh hào quang con nhà người ta’ trong mắt mọi người. Cậu bạn Từ Tử Sung đứng thứ hai trong lớp, là học bá, là Sung ca trong mắt đám con trai, vì sao ư? Bởi vì cậu bạn này mang đến cho người ta cảm giác có niềm tin cực kì, tựa như chỉ cần có cậu, trời sập cũng không sao! Thế nhưng, có thật là hai người không ưa’ nhau không? Khi mà một người cảm thấy người kia giả tạo, người kia lại thấy đối phương là phần tử khủng bố. Mỗi người ai cũng sẽ có một mặt không muốn để người khác biết, Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư cũng thế. Cơ duyên đưa hai người phát hiện bộ mặt khác của nhau là ở câu lạc bộ quyền anh ngầm – nơi Mục Thần Pan xưng vương – nơi Từ Tử Sung tồn tại như một vị hoàng đế bất bại, và cũng là nơi Hạ Mộng Ngư tự tin diện bộ đồ khiêu gợi làm một cheerleader nóng bỏng. Nguỵ quân tử, giả đứng đắn. Ấy vậy mà lại trời sinh một cặp. Vận mệnh đưa hai người đến bên nhau, dần hiểu nhau và yêu nhau say đắm. Nhưng cái cách mà hai người yêu lại khác nhau, là hai quan niệm về tình yêu khác biệt. Hạ Mộng Ngư yêu Từ Tử Sung, đối xử với anh dịu dàng, dành hết mười phần bao dung với anh, đối với cô mà nói, đó là “Đại ái vô cương!”. Cô yêu anh như thể không có ngày mai, mỗi ngày đều yêu thật nồng nhiệt. Hạ Mộng Ngư nói tương lai của cô không phải của ba mẹ, không phải của Từ Tử Sung hay một ai khác, mà chính là của cô. Cô biết chắc chắn tương lai của mình có Từ Tử Sung và cô sẽ luôn cố gắng để đạt được ước mơ của mình, trở thành con người mà mình muốn. Hạ Mộng Ngư dịu dàng, thông minh, nhưng cũng vô cùng kiên định. Vậy, còn Từ Tử Sung thì sao? Anh có quá khứ không mấy tốt đẹp, người cha ngang ngược cùng người mẹ lạnh lùng đã tạo nên trong anh sự thờ ơ đối với mọi khổ sở trên thế giới này. Trong suy nghĩ của anh, nỗi khổ, nỗi đau là bài học, là cách giúp anh trưởng thành. Anh không giống như Hạ Mộng Ngư có thể được một ngày thì yêu một ngày, anh suy tính cho tương lai và anh phải nắm chắc nó, phải thật chắc chắn anh mới làm, cũng phải thật chắc chắn anh mới yêu. Anh sợ rằng "tình yêu của Hạ Mộng Ngư giống như lửa, nóng đấy nhưng dễ bị dập tắt, bởi vì lửa không thể trường tồn", trong khi tình yêu của Từ Tử Sung là "sẽ chấp nhất, không từ bỏ, sẽ tính đường xa, cứ yêu mãi cho đến khi không thể ở bên nhau nữa thì thôi". Từ Tử Sung lúc mới quen Hạ Mộng Ngư sẽ không tin vào định mệnh, anh tin vào “nhân định thắng thiên”, nhưng sau này một người cố chấp như anh lại không thể không tin vào vận số. Mình nói thật, Từ Tử Sung là nam chính gây ấn tượng với mình vô cùng, bên trong anh có một sự đàn ông’ mãnh liệt, không chỉ vì anh là quyền thủ, mà còn bởi cách tác giả trao vận mệnh cho anh và cách anh chiến thắng nó. Cốt truyện tuy không phải là hoàn hảo không sơ hở, mình ước tác giả có thể viết thêm vài chương kể chi tiết hơn về cuộc sống của hai người trong 10 năm xa cách. Phải, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung xa nhau, từ cuối cấp ba đã xa nhau, mặc dù đã có lời hẹn 4 năm, nhưng xa một lần là xa tận 10 năm. Không nhắn tin, không gọi điện, cắt đứt mọi liên lạc. Mình sẽ không nói Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư đã trải qua 10 năm ấy như thế nào, mình sẽ giữ lại để các bạn đọc nhé ^^ Tuy tác giả không viết chi tiết mình thật sự ước như thế !!! nhưng Cố Từ Vi vẫn cho mọi người biết mình đã vẽ nên gì trong bức tranh về nam nữ chính của chúng ta lúc xa cách 10 năm, qua lời kể của hai người họ cho nhau. Từ Tử Sung đã mạnh mẽ ra sao, Hạ Mộng Ngư đã kiên định thế nào, nói ra nghe thật nhẹ nhàng như mấy ai thấu được nỗi khổ sở ấy. Đây chắc chắn sẽ là bộ truyện mình đọc lại trong thời gian tới, nó vẫn mang đến cho mình cảm xúc rất đặc biệt mỗi khi nhớ lại. Cảm ơn các bạn đã đọc đến đây, nếu được, mình rất mong mọi người có thể recommend cho mình thêm truyện có nam chính cơ bắp’ cao to với nha = tự nhiên biết Từ Tử Sung xong mê quá =
Em Chỉ Có Thể Thích Anh là một câu chuyện thắm đượm hương vị thanh xuân, lứa tuổi mười bảy mười tám vô cùng trong sáng, ngây ngô trong tình cảm cũng như chưa lường hết được những chông gai sau này Thể loại Hiện đại, thanh xuân vườn trường, quyền anh, học thần x học bá, quyền thủ x đầu bếp, 1x1, 3S, HE. Độ dài 100 chương + 1 ngoại truyện Tình trạng hoàn edit Văn án Trong trường, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung vốn không vừa mắt nhau. Hạ Mộng Ngư cảm thấy, Từ Tử Sung là một tên “mọt sách bốn mắt” vô cùng nóng tính. Từ Tử Sung thì lại thấy, Hạ Mộng Ngư đúng là “đứa học trò ngoan” của thầy. Cho đến khi cả hai cùng xuất hiện trên sàn đấu của câu lạc bộ… Một người vận bộ đồ thi đấu, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp, là nhà vô địch boxing liên tiếp 99 trận. Một người diện váy ngắn, để lộ bắp đùi trắng nõn, là một boxing cheerleader vạn phần khiêu gợi. Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau. … Ngụy quân tử! Giả đứng đắn. “Em Chỉ Có Thể Thích Anh” là câu chuyện về thanh xuân và tình yêu của hai nhân vật chính, đan xen vào đó là những mối quan hệ bạn bè, thầy cô, về tình cảm vụng dại nhưng ngọt ngào sâu đậm, về những suy nghĩ tương lai hoài bão mà họ ấp ủ. Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung là bạn cùng lớp. Một người là “học thần” đứng đầu toàn khối, một là “học bá” đứng thứ hai của lớp. Thế giới của họ người thường như chúng ta không thể hiểu nổi. Hai người như không quen biết đối phương, xem người kia không vừa mắt. Hạ Mộng Ngư thấy Từ Tử Sung làm màu luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng vô cảm, Từ Tử Sung lại thấy Hạ Mộng Ngư giả dối luôn biểu hiện mình ngoan hiền thánh thiện con ngoan trò giỏi. Qua hai năm trung học họ vẫn không nói với nhau được mấy câu, chỉ im lặng quan sát đối phương, thi thoảng lại tặng nhau vài ánh mắt nụ cười mỉa mai châm chọc. Cho đến một ngày hai người chạm mặt nhau ở một sàn đấu boxing, một người là quyền vương trên sàn đấu, cơ bắp cuồn cuộn, mặt mũi đẹp trai lại ngầu lòi, một người là cheerleader ăn mặc nóng bỏng gợi cảm. Hai người lại lần nữa tặng cho đối phương ánh mắt chế nhạo “Ta đã biết mi không đơn giản, cuối cùng cũng bị ta phát hiện ra rồi” Nếu để miêu tả Từ Tử Sung, mình chỉ có thể nói rằng cậu là một người có hormone nam tính bốc lên ngùn ngụt. Khi đi học Từ Tử Sung vẻ ngoài trầm tĩnh ít nói đằng sau đồng phục học sinh và cặp kính gọng đen, làm người ta có cảm giác hòa nhã và đáng tin cậy. Sau khi hết giờ học cậu học sinh kia hoàn toàn biến mất, ở đó chỉ còn một Từ Tử Sung nhiệt huyết và dũng mãnh tiến về phía trước, mang theo niềm khát khao cháy bỏng gia nhập giới quyền anh chuyên nghiệp, thực hiện ước mơ của mình. Khi ở trường, Hạ Mộng Ngư trung thành với mái tóc ngắn và đồng phục rộng thùng thình style cô học trò ngoan ngoãn, thế nên khi xuất hiện với vai trò cổ động đầy sexy ở sàn đấu, Hạ Mộng Ngư thật là làm cho Từ Tử Sung phải nhìn với con mắt khác. Từ khi biết được bí mật của người kia, họ dần dần có nhiều liên hệ với nhau hơn, họ nói chuyện với nhau nhiều hơn. Và chuyện “không thể để người khác phát hiện ra” mà họ làm nhiều nhất là tụm đầu lại làm bài tập và giải đề thi v Truyện có nhắc đến một chi tiết rằng "học thần" "học bá" không ai tự dưng mà giỏi cả, họ đánh đổi tất cả thời gian rảnh của mình để học, họ có sự cố gắng mà không phải ai cũng làm được nên họ mới có được thành tích như vậy, không ai sinh ra đã là thiên tài. Hạ Mộng Ngư là một cô bé sống có ước mơ, đó không phải ước mơ Thanh Hoa mà bố mẹ bắt buộc cô phải đạt được. Cô có cuộc sống mình muốn sống, không phải cuộc sống khuôn rập “không được yêu sớm, đại học cũng không được yêu đương, học xong xin một công việc viên chức ổn định rồi lấy chồng dạy con” hay là “con phải học thật giỏi nhưng con gái không thể học nhiều quá” mà bố mẹ vẽ sẵn rồi ép cô đi theo. Cô muốn một cuộc sống tự do, muốn mở một cửa hàng bánh ngọt, làm ra những chiếc bánh ngon nhất, muốn thành một đầu bếp chuyên về bánh ngọt, đấy mới là ước mơ của Hạ Mộng Ngư. Tình cảm của Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư đến cực kì tự nhiên, khi trái tim họ rung động - họ nghĩ mình tiêu rồi, lỡ sa chân vào lưới tình rồi. Từ Tử Sung luôn dặn lòng Hạ Mộng Ngư rất “nguy hiểm” cô là “phần tử khủng bố” đánh vỡ mọi quy tắc mọi giới hạn của cậu, đánh vỡ sự tự chủ của cậu và làm cho cậu tin vào hai chữ định mệnh. Tuy ban đầu giữa họ còn sự do dự, nhưng làm sao hai kẻ nhỏ bé đó chống lại được định mệnh gắn hai người lại với nhau chứ. Đọc được hơn một nửa truyện, mình đã nghĩ chắc chắn nửa phần sau là quá trình hai người họ gắn bó bên nhau thực hiện ước mơ. Một người rạng rỡ trên quyền đài, một người rong ruổi khắp nơi ăn những món ngon nhất, làm những món ngon nhất, rồi lại bên nhau hạnh phúc lâu dài như hai người đã suy tính. Nhưng tất cả chỉ là do mình tưởng tượng, một lần lại một lần dòng xoáy ác nghiệt của cuộc sống lại cứng rắn tách họ ra, chia xa. Đọc đến đấy thật sự mình rất sợ, sợ họ sẽ không vượt qua được, sợ họ sẽ từ bỏ nhau, sợ họ sẽ thật sự chia xa vì những cuộc tình học trò có mấy đôi được bên nhau đến cuối cùng, huống hồ họ bị ép xa nhau mà còn không thể gặp nhau hay nói với nhau lời cuối. Mười năm chia cách, từ những cô cậu học trò ngây ngô đến khi gặp lại đã là chuyện một thập kỷ sau, mỗi người có một câu chuyện, mỗi người có một cách tiến về tương lai mơ ước nhưng họ giống nhau một điểm, họ không sợ chia xa, họ chỉ sợ người kia từ bỏ. Thật may mắn, không ai từ bỏ. Nhưng mình xin đính chính truyện không ngược, mười năm đó thoáng qua như một làn hơi sương vậy, đến nỗi nếu editor không chú thích ở cuối chương thì đọc giả có đội mũ bảo hiểm cũng không bảo toàn được tính mạng với tay lái của tác giả. Gặp lại nhau chỉ chưa đến hai ngày Từ Tử Sung đã cầu hôn Hạ Mộng Ngư. Từ Tử Sung của mười năm sau là người đàn ông tỏa ra hơi thở nguy hiểm đến tột cùng còn Hạ Mộng Ngư của mười năm sau vẫn là một người thích tự đào hố chôn mình như năm xưa v Kết truyện là hôn lễ của Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư, một hôn lễ với phong cách trọc phú vung tiền của Từ Tử Sung, đây có lẽ là kết cục hoàn mỹ nhất của hai người rồi. “Em Chỉ Có Thể Thích Anh” là một câu chuyện thắm đượm hương vị thanh xuân, lứa tuổi mười bảy mười tám vô cùng trong sáng, ngây ngô trong tình cảm cũng như chưa lường hết được những chông gai sau này. Họ vẽ một tương lai đẹp nhưng chưa biết trước được những gì cản bước, họ chưa lường được những mặt tối của cuộc sống. Thanh xuân ở đây không êm ả như ru, có người phải đối mặt với hiện thực nghiệt ngã từ rất sớm, có người cố gắng vẫy vùng trong đó để vươn lên, cố gắng sống với một chiếc mặt nạ để bảo vệ mình. Ở đây có những quyết định bồng bột của tuổi trẻ hay là con đường đúng đắn giải thoát bản thân, những mối quan hệ gia đình bế tắc thiếu cảm thông dẫn con cái đến bước đường phản nghịch. Cuối cùng có người thực hiện được ước mơ, có người thì không. Nhưng hơn hết thanh xuân của họ có nhau, có tình yêu, có bạn bè xung quanh, có vui có buồn. Thời thanh xuân luôn để lại trong lòng mỗi người vài điều đáng nhớ. Bây giờ chính là giai đoạn các em học sinh cấp ba chia tay thầy cô bạn bè trường lớp, để lại sau lưng biết bao kỷ niệm tuổi học trò. Vậy câu chuyện này chắc sẽ phù hợp với tâm trạng của các bạn đấy. _________ “ ” Trích từ truyện. Review & Design Team_6 - *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic Google/huaban
“Anh có từng nghe truyện cổ tích không?”, Hạ Mộng Ngư đột ngột Tử Sung đã sớm quen với kiểu tư duy nhảy cóc của Hạ Mộng Ngư thế nên chẳng lạ gì với việc thay đổi đề tài đột ngột của cô.“Không.”, Từ Tử Sung dứt khoát trả lời, không cần phải suy cổ tích, bài hát ru, thậm chí được mẹ ôm hôn, những chuyện đó chưa từng tồn tại trong những ngày thơ ấu của Từ Tử Sung. Bố độc đoán dữ dằn, mẹ lạnh nhạt thờ ơ, đó là tất cả những gì anh nhớ về gia đình mình. Thế nên sau khi mẹ đổ bệnh, với bà, anh chỉ còn trách nhiệm, rất khó để có được thứ tình cảm mẹ con thân Mộng Ngư nghẹn lời, cô lại hỏi “Thế có từng đọc không?”“Sao?”, Từ Tử Sung nhướng mày hỏi “Truyện nào?”“Thôi, cái này không quan trọng, sau này lúc em kể chuyện cho con nghe, anh ngồi cạnh nghe cùng là được rồi.”Từ Tử Sung sửng sốt, anh nghiêng đầu cười với cô, “Em nghĩ xa xôi quá nhỉ.”“Đúng đấy, từ hồi cấp Ba là em đã bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống sau này của bọn mình rồi, tổ chức lễ cưới ở đâu này, sinh mấy đứa con này, sáng dậy em làm cơm cho anh mang đi làm, tối về cả nhà mình cùng ăn một bữa đầm ấm…”Rõ ràng Hạ Mộng Ngư miêu tả một cách rất bâng quơ, nhưng lại khiến Từ Tử Sung phải suy nghĩ. Nếu không lãng phí năm năm đó, nếu không có nhiều chuyện ngoài ý muốn đến thế, thì liệu có phải đến giờ họ đã được sống cuộc sống như những cặp vợ chồng bình thường khác hay không?“Trời ơi, anh đừng có dùng ánh mắt buồn bã đấy nhìn em!”, Hạ Mộng Ngư giơ tay che mắt Từ Tử Sung lại, “Anh mà còn nhìn em như thế là em khóc đấy.”Hạ Mộng Ngư thật sự hối hận, trước đây cô chỉ nghĩ Từ Tử Sung là một người giấu nhiều tâm sự, nhưng cô lại không phát hiện ra, đằng sau vẻ bạo lực dữ dằn, anh lại đa sầu đa cảm đến như sao Hỏa gặp sao Hải Vương vậy…Sớm biết thì tốt biết anh là người như thế, cô sẽ yêu anh nhiều hơn một chút, quan tâm anh nhiều hơn một đến đây, Hạ Mộng Ngư lại thấy áy Mộng Ngư lấy tay che kín đối mắt Từ Tử Sung rồi nói tiếp “Trong lòng anh, hẳn đây sẽ là truyện Người kéo Edward, còn trong lòng em thì là truyện Người đẹp và Quái vật.”Từ Tử Sung cảm thấy anh không thể ôm cô, ôm cô sẽ gây tổn thương cho cô, thế nên chỉ nghĩ đến việc từ Hạ Mộng Ngư lại cảm thấy đây là một câu chuyện về sự cứu Tử Sung không nói gì, để yên cho Hạ Mộng Ngư che mắt mình.“Thật ra, lúc nghe thấy anh bảo anh lựa chọn rời đi, em hơi tức giận đấy… Không, là cực kỳ giận luôn, tại vì em cảm thấy anh không tin em. Em thấy em không có yếu ớt đến mức không chấp nhận được một mặt đen tối kia. Nếu anh vì nguyên nhân này mà rời bỏ em, vậy thì sau này sẽ còn bao nhiêu lý do khác khiến anh xa em nữa? Có phải cứ gặp một vấn đề anh không thể giải quyết, hễ anh cảm thấy anh sẽ làm tổn thương em, là mình lại chia tay một lần?”“Anh không có ý này…”“Anh đừng nói vội!”, Hạ Mộng Ngư chặn lời Từ Tử Tử Sung chỉ có thể ngậm miệng ngay lập chỉ có Hạ Mộng Ngư mới dám lớn tiếng nói chuyện với anh như vậy, mà còn khiến anh cun cút nghe lời, bảo im là Mộng Ngư nói tiếp “Em vốn rất giận, nhưng vừa rồi em nghĩ lại, đứng ở góc độ của anh để cân nhắc thì em lại không giận nữa. Bởi vì em hiểu là, thật ra anh không bỏ đi vì không tin em, mà là vì không tin chính anh. Từ Tử Sung, con người anh không phải là quá tự ti rồi hay sao?… Không phải, nên nói là trọng trách của thần tượng quá nặng nề đi!… Từ Tử Sung, sâu trong lòng anh, anh không tin em sẽ yêu con người chân thật của anh, thế nên cứ một hai phải thật hoàn mĩ, đến lúc đấy mới dám tới trước mặt em. Em không biết là anh quá coi trọng em, hay là quá xem thường bản thân mình nữa. Nói đơn giản một chút, chính là màu mè!”Trên đời này, có lẽ cũng chỉ có Hạ Mộng Ngư mới dám nói Từ Tử Sung như Tử Sung không biết phải làm sao, vừa rồi Hạ Mộng Ngư bảo anh đừng nói, thế nên anh cũng không dám mở ra, vừa rồi Hạ Mộng Ngư mới hoàn toàn ý thức được rằng, Từ Tử Sung cũng không phải là một người hoàn hảo. Trước đây, cho dù cô từng có cảm giác, nhưng vẫn bị vẻ bề ngoài đẹp đẽ của anh mê hoặc, cô luôn cảm thấy không gì có thể đánh bại Từ Tử Sung, rằng anh có thể bảo vệ cô bất cứ lúc nào, rằng không khi nào anh trở nên yếu đuối. Hiện tại thì cô đã hiểu, con người chân thật của Từ Tử Sung giống hệt như hình xăm trên cánh tay anh, là một Pan nhút nhát, tự ti, có gan đối chọi với quái vật, nhưng lại xấu hổ trước người con gái mình điều này không khiến Hạ Mộng Ngư bớt yêu anh, cô thích Từ Tử Sung có nhược điểm, vì phải có chút nhược điểm mới trở nên đáng người không có một nỗi sợ nào, thì cũng không có tình đấm của Từ Tử Sung có thể bảo vệ cho cô khỏi bị thương, có thể đánh bại đối thủ mạnh nhất, có thể vật lộn với con sói đang đói khát. Nhưng nội tâm anh lại có khuyết điểm, không kiên cường, không tự tin, không dũng cảm. Không sao, phần yếu đuối đó, để cô bảo vệ là được rồi.“Từ Tử Sung, anh phải nhớ kỹ, em yêu anh, yêu luôn cả khuyết điểm, cả mặt tối của anh. Có vấn đề gì thì khắc phục, có bệnh thì chữa. Chia cách rất dễ dàng, ở bên nhau mới khó. Anh cho rằng những đôi khác đều không có vấn đề gì sao? Chỉ cần còn sống là sẽ xảy ra đủ loại chuyện. Em không sợ điều đó, điều duy nhất em sợ là anh sẽ từ bỏ. Em không cần một người hoàn hảo, em cần một người chân thật… Thế nên, trước mặt em, anh chỉ cần là chính anh là được rồi.”Từ Tử Sung vẫn không nói gì. Hạ Mộng Ngư bực bội nói “Em thổ lộ với anh cả buổi, ít ra thì anh cũng phải có một tí phản ứng chứ, anh muốn em tức chết có phải không?”Từ Tử Sung bất đắc dĩ nói “Chẳng phải vừa nãy em không cho anh nói đấy sao?”Hạ Mộng Ngư nghẹn họng, sao Từ Tử Sung lại nghe lời thế cơ chứ!Cô lẩm bẩm “Giờ anh nói được rồi.”“Anh có thể cầm tay em xuống trước được không?”“Được.”Từ Tử Sung cầm bàn tay đang che mắt mình của Hạ Mộng Ngư xuống, khẽ đưa lên môi hôn. Ánh mắt anh không còn vẻ đau thương nữa, mà là vẻ dịu dàng nhưng lại rất nóng bỏng.“Người đẹp và quái vật sao? Hả?”, Từ Tử Sung nhếch môi cười.“Em là người đẹp!”, Hạ Mộng Ngư nói một cách rất hợp tình hợp lý.“Anh là quái vật sao?”“Đúng.”, Hạ Mộng Ngư đáp không chút do dự, “Nhưng vẫn là con quái vật đứng đầu chuỗi thức ăn, vô cùng gợi cảm!”Từ Tử Sung lại cười, Hạ Mộng Ngư luôn biết cách đổi đề tài một cách rất uyển chuyển.“Từ Tử Sung.”, Hạ Mộng Ngư bỗng trở nên nghiêm túc.“Ừ?”, trên mặt Từ Tử Sung vẫn là ý cười nhàn nhạt.“Anh nhớ cho rõ, bất kể anh cần bao nhiêu tình cảm, em đều sẽ cho anh… Nếu trong lòng anh có một lỗ thủng, không sao, em sẽ vá lại cho. Chỉ cần em còn sống, em sẽ không ngừng yêu anh. Kể cả anh có biến thành một con thú hoang, bị nhốt trong một nơi bụi gai bao phủ, thì em cũng đồng ý sống trong lâu đài cùng anh.”Ánh mắt Từ Tử Sung tối đi, anh nhìn về phía trước, nhẹ giọng hỏi “Nếu lâu đài của anh cách xa thế giới loài người thì sao?… Nếu ở cùng anh, em phải từ bỏ thế giới tươi đẹp ngoài kia thì sao?”Hạ Mộng Ngư sửng sốt, cô nắm lấy tay Từ Tử Sung rồi hỏi “Thế giới ngoài kia tươi đẹp sao?… Thiên nhiên đúng là rất đẹp, còn xã hội loài người thì đẹp cái gì chứ? Hồi cấp Ba anh không giỏi Sử mà, tuy sách Sử có hơi văn hoa một tẹo, nhưng những chi tiết quan trọng thì vẫn phản ánh đúng. Nhìn tổng quát lịch sử loài người sẽ thấy, thế giới này chính là một cái lò sát sinh khổng lồ, chỉ có chiến tranh, nạn đói, dịch bệnh. Như thế thì có gì mà tốt đẹp?”Từ Tử Sung vốn đang mang tâm trạng nặng nề, nhưng bị lời nói của Hạ Mộng Ngư chọc cười trong tích thể không nói, tuy rằng lời Hạ Mộng Ngư nói nghe ra thật buồn cười nhưng lại rất có Mộng Ngư lừ mắt khinh khỉnh, “Thứ tốt đẹp không phải là thế giới, mà là em đấy, được chưa? Thế nên anh vừa nhìn thấy em là liền cảm thấy thế giới tốt đẹp, trên thực tế, chỉ cần là nơi có em thì đều tốt đẹp, bởi vì em đẹp, bởi vì em là nàng tiên nữ đáng yêu nhu mì nhất thế gian!”Rốt cuộc Từ Tử Sung cũng không nhịn nổi màn chọc cười của Hạ Mộng Ngư, anh lắc đầu, cô đúng là bảo bối của anh mà.“Lời em nói có vấn đề gì sao?”, Hạ Mộng Ngư hỏi với vẻ rất mất hứng, “Anh lắc đầu cái gì?”“Không có gì.”, Từ Tử Sung vội vàng đáp.“Thế anh có cảm thấy em là nàng tiên đáng yêu nhu mì nhất không?“Có.”Hạ Mộng Ngư lại vui trở lại, cô giơ tay về phía Từ Tử Sung, “Thế thì nàng tiên nữ của anh muốn được ôm ấp hôn hít này.”Nhìn nụ cười rạng ngời của Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung ôm chầm lấy cô, ôm rất chặt.“Có đôi lúc, anh cảm thấy mình không xứng đáng để có được em.”Hạ Mộng Ngư vỗ vai Từ Tử Sung, “Xứng hay không xứng thì cũng đã là của anh rồi, đừng có nghĩ mấy chuyện vô dụng đấy, tranh thủ mà vui đi.”Từ Tử Sung lại không nhịn cười nổi. Hạ Mộng Ngư có một thứ ma lực khiến anh có thể vui vẻ, làm cho lý trí luôn căng cứng của anh có cảm giác muốn chìm đắm trong đó.“Được.”Anh cứ thầm vui như vậy, làm một người được số mệnh ưu Mộng Ngư cảm nhận được Từ Tử Sung đã thả lỏng, cô nhẹ nhàng vỗ vai cách, bao nhiêu năm qua đi, anh vẫn là “Từ ỏn ẻn” của cô…“Hạ Mộng Ngư.”Bỗng Từ Tử Sung gọi tên cô một cách rất nghiêm Mộng Ngư nhíu mày, cô cảm thấy, Từ Tử Sung đột nhiên gọi tên cô thế này thì chắc chắn là có vấn tướng này lại có chuyện gì không vui sao?Từ Tử Sung gọi Hạ Mộng Ngư một tiếng rồi lại im lặng.“Sao vậy? Nói đi chứ.”, Hạ Mộng Ngư sốt ruột hỏi.“Hạ Mộng Ngư.”“Gì?”“Mình kết hôn đi.”
Buổi tối tan ca, Hạ Mộng Ngư tắm rửa, rồi vừa đắp mặt nạ vừa ngồi xổm cạnh tủ quần áo chọn đồ một người thích cái đẹp, Hạ Mộng Ngư thuộc kiểu người dù có ăn cơm một mình cũng phải xếp bàn thật lung linh. Thế nên, tuy nhiều năm không có bạn trai, nhưng đồ lót của cô vẫn đủ loại rất đẹp. Có điều, đẹp thì đẹp đấy, nhưng giờ nhìn lại thấy không đủ gợi cảm, chỉ có tác dụng chính, chứ chẳng có khả năng dụ Mộng Ngư lôi một bộ ra, tuy không có ren, nhưng cũng chỉ có nửa cúp, lộ kha khá. Cô có sẵn vốn liếng, thế nên không cần độn, như vậy là đủ phần đồ lót, Hạ Mộng Ngư lại bắt đầu tìm muốn tìm một cái váy mà chỉ nhìn một cái thôi đã khiến người ta căng thẳng rồi. Cuối cùng, Hạ Mộng Ngư tìm được một bộ váy lụa, chỉ có một quai nhỏ ôm lấy bả vai, đường may bó sát lấy cơ thể, mỗi một bước đi đều để lộ ra những nét mềm mại trên người. Thật sự là một bộ váy mặc mà như không, khiến người ta chỉ muốn lột bỏ mà sai, chính là bộ này. Làm gái trinh đã hai mươi tám năm, Hạ Mộng Ngư không muốn nhịn xong quần áo váy vóc, Hạ Mộng Ngư chải đầu, uốn cong lọn to gợn sóng bồng bềnh, tô chút son đỏ chót, lại xịt thêm chút nước hoa Gucci Guilty đầy quyến bị xong xuôi, Hạ Mộng Ngư đứng trước gương chụp ngay một kiểu ảnh rồi gửi cho Lộ Sâm là người có cái dáng gay nhất ở đây, luôn luôn là quân sư số một cho Hạ Mộng Sâm nhanh chóng trả Sâm 【 Ngón tay cái 】*Đây là icon nhé!Lộ Sâm Siêu cấp lẳng lơ!Lộ Sâm Cả người cô bây giờ đều tỏa mùi quyến rũ! Hạ Mộng Ngư Ha ha ha 【 Đắc ý 】【 Đắc ý 】【 Đắc ý 】Hạ Mộng Ngư Hôm nay tôi nhất định phải làm chuyện đấy, từ ngày mai, anh sẽ không còn chê tôi là gái già còn trinh được nữa!Lộ Sâm Cô như thế này mà hắn còn không máu thì chắc chắn là có vấn đề. Đi đi!Hạ Mộng Ngư Chờ tin tốt của tôi!Lộ Sâm Nhớ đi đôi giày cao chót vót kia nhé! Cái đôi mà có thể đâm thủng người ta ấy!Hạ Mộng Ngư Ok!Hôm nay là thứ Bảy, Louise 13 vô cùng náo ông hay phụ nữ, đều ẩn trong bóng đêm tìm kiếm con mồi thuộc về mình. Nơi này không thiếu những đại gia và những người đẹp, ai cũng mang trong lòng mục tiêu tìm kiếm một thứ gì có một hôm Từ Tử Sung xuống đây. Dường như anh đang đợi ai đó, anh nhìn đồng hồ hai lần, uống hết hai ly con gái trong quán bar đều bắt đầu sôi nổi quan sát đánh giá anh. Anh có một nét quyến rũ mà dù ở một góc tối hay giữa trung tâm, thì vẫn vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, lại có một nét lạnh lùng đáng sợ. Chỉ một ánh mắt đã đủ khiến người khác phải quỳ gối trước anh, nắm lấy ống quần anh cầu xin anh vung roi thỏa sức quật vụt. Bất kể là S hay M*, đứng trước anh thì đều là M, chỉ hận không thể bị anh chà đạp đến tận hừng đông.*S Bạo Dâm – Thích gây đau đớn cho người tình; M Thống dâm – Thích nhận đau đớn từ người tìnhThế nhưng, có mấy cô nàng định đến gần thì đều bị anh sai vệ sĩ đuổi đi. Mọi người chỉ có thể lưởng vưởng cạnh anh, mong được anh chú ý đến mà thôi. Có người kéo trễ áo, để lộ ra bả vai ngọc ngà, ưỡn ngực cầm ly rượu đi ngang qua, dáng vẻ như thể “bổn cung còn sống một ngày thì đừng ai mong làm phi” vậy. Có người duỗi đôi chân dài ra, đong đưa qua lại đầy mời mọc. Lại có người ghé vào quầy bar, hai tay ép chặt vào cái chốn phù phiếm này, mỗi người đều có nhu cầu của mình, không khoa trương thì cũng kỳ quái, mà đa phần là phụ nữ đến tìm đại gia. Thật sự chẳng khác gì chốn buôn bán. Đương nhiên, cũng có những vị tiểu thư khuê các làm ra vẻ khinh thường cái đám khoe thân khoe sắc giờ mà Hạ Mộng Ngư vẫn chưa xuất hiện, Từ Tử Sung nhìn đồng hồ lần thứ khi thấy cảnh tượng như thế này, đám vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, không ngờ cũng có lúc anh Từ sốt ruột, anh vốn luôn không chút biểu cảm cơ này, có mấy người bạn chốn làm ăn nhìn thấy Từ Tử Sung thì liền đến chào hỏi anh. Từ Tử Sung nâng ly, nói đôi ba câu chuyện phiếm với họ cho qua thời gian.“Hiếm khi đấy, bình thường hẹn mãi chẳng được.”“Có cần tôi giới thiệu cho cậu vài cô em không?”Từ Tử Sung lắc này, bất chợt cả Louis 13 xôn xao, không biết có phải tình cờ không, ngay lúc chuyển nhạc, ở một góc trống, xuất hiện một cô gái mặc bộ váy lụa màu đàn ông lẫn phụ nữ đều bị cô thu hút ánh nhạc lại vang lên, dường như là cố ý chọn cho khoảnh khắc “Horny” của CeeLo Green…Đám đàn ông bắt đầu nháy nhau, đám phụ nữ thì không khống chế nổi cơn ghen tỵ!Bitch!Thoáng thấy Hạ Mộng Ngư đi vào, Từ Tử Sung thậm chí còn hơi không dám nhận là người quen, ánh mắt anh sáng lên, sau đó anh cúi đầu nhấp một ngụm rượu, che đi nụ cười nơi khóe nay Hạ Mộng Ngư trang điểm rất thú Mộng Ngư đi thẳng đến cạnh quầy bar. Cô khẽ xoay ghế, tựa lưng vào quầy, nghiêng người về phía Từ Tử Sung, nhưng vẫn liếc anh qua khóe mắt…Hai người đàn ông ngồi cạnh Hạ Mộng Ngư đều không nhịn được bèn xông lên. Có người mời rượu, người mời Mộng Ngư vắt chéo hai chân, nhận lấy ly rượu, sau đó đảo mắt một vòng quanh quán bar, rồi dừng lại ở Từ Tử Tử Sung nói thêm vài câu với bạn làm ăn, gật đầu, sau đó xuyên qua đám đông đi về phía Hạ Mộng Từ Tử Sung tới, đám đông thức thời tự lui ra, có kẻ không biết điều thì cũng bị ánh mắt của anh ép cho phải nhường Tử Sung đặt ly rượu lên bàn, ngoắc tay với bartender, sau đó cúi đầu nhìn Hạ Mộng Ngư, nói với cô ở khoảng cách không xa không gần “Anh có thể mời em một ly rượu được không?”Hạ Mộng Ngư nhướng mày nói “Không bằng anh mua cho em một hòn đảo đi.”“Có thể.”, Từ Tử Sung dừng một chút rồi nói “Mua một hòn đảo nhỏ, mặt hướng ra biển rộng, xuân về hoa nở, rải kín cánh hồng trên ga giường trắng, thế nào?”Hạ Mộng Ngư đột nhiên đỏ mặt, cô đưa mắt nhìn tên này, lại đi lấy chuyện mười năm trước ra chọc ghẹo người xung quanh nhìn hai người nổi bật nhất quán bar đang tán tỉnh nhau thì đều không kìm được lòng tò mò. Giữa hai người có một lực từ trường mãnh liệt, có thể ngăn cách với tất cả mọi người xung quanh. Đang lúc mọi người tò mò không biết có chuyện gì sẽ xảy ra không, thì họ lại chỉ thấy người đàn ông kia bất chợt kéo lấy cô gái, khóe môi treo một nụ cười, cứ thế đưa cô ấy đi trước mắt mọi thế mà đưa đi được?Dễ dàng vậy sao?Quả nhiên, trai đẹp muốn tán gái không cần tốn mấy công con gái vẫn luôn thèm khát Từ Tử Sung thì lại chìm trong đống cảm xúc phức tạp. Thì ra anh ấy vẫn thích con gái, chỉ cần là con gái thì vẫn còn cơ hội đấy thang máy, Từ Tử Sung nghiêng mặt, mỉm cười nhìn Hạ Mộng Ngư.“Anh cười cái gì?”“Cái váy này em chọn thật sự rất thú vị.”, Từ Tử Sung nói.“Thú vị thế nào?”, Hạ Mộng Ngư nhướng mày.“Thì là rất thú vị.”Cửa thang máy mở ra, Từ Tử Sung đi ra, vừa đi vừa cởi cúc tay Mộng Ngư đi theo Từ Tử Sung vào vừa đóng lại, Từ Tử Sung liền đẩy Hạ Mộng Ngư vào tường, thô bạo hôn lên môi cô.
Vừa hết giờ học buổi sáng, Mạnh Huy liền lập tức lao đến chỗ Từ Tử Sung. "Người anh em, trưa nay đi ăn cùng nhau đi, tôi có chuyện muốn hỏi ông."Cậu ta nhìn thoáng qua Hạ Mộng Ngư, rồi ghé tai Từ Tử Sung nói thêm "Chuyện vô cùng quan trọng."Hạ Mộng Ngư ngại ngùng ngẩng đầu nhìn Mạnh Huy. Sau chuyện lúc sáng, giờ nhìn Mạnh Huy thôi mà Hạ Mộng Ngư đã thấy xấu hổ rồi, cô vẫn cần một chút thời gian để thích cách thôi, dù sao thì vẫn phải giữ thể điều, ngoài mặt thì Hạ Mộng Ngư vẫn rất bình tĩnh, cô yên lặng thu dọn đồ đạc rồi đeo ba lô lên chuồn nhanh ra khỏi phòng nay Từ Tang hẹn Hạ Mộng Ngư ăn cơm, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng. Cô chờ Từ Tang ở cửa hàng 7-Eleven, vừa chờ vừa cầm di động soạn tin nhắn, còn cân nhắc xem có nên gửi tin xin lỗi cho Hạ Dạ Dương hay không. Cô gõ đi gõ lại nhiều lần, suy nghĩ đủ cách nói, nhưng lại cảm thấy mình nói thế nào cũng đều có vẻ không Hạ Mộng Ngư thở dài, nói gì cũng không thích lẽ hiện giờ trong lòng Hạ Dạ Dương, cô đích thực là một con **itch vô địch thiên hạ, một khi đã như vậy mà còn giải thích cái gì nữa, cứ để kệ đi cũng được. Dù sao cô cũng đã hạ quyết tâm sau khi thi đại học sẽ rời khỏi nơi này rồi, rời khỏi nơi mà lúc nào cũng như cái lồng sắt tù túng. Nếu sớm muộn rồi cũng sẽ cắt đứt liên hệ, vậy thì cần gì phải ngụy biện nữa? Với lại, còn chưa đến một năm nữa là sẽ thi đại học, thời điểm then chốt như thế này, bố mẹ cũng chẳng dám quá đáng với này, Từ Tang đẩy cánh cửa tiệm đi vào, chào Hạ Mộng Ngư một câu rồi ra tủ lạnh lấy một đống đồ, sau đó lượn ra quầy thu ngân đong đưa anh chàng "Ngô Ngạn Tổ". Cô nàng lấy hết đồ ăn ra nhét vào tay Hạ Mộng Ngư, còn mình thì chỉ lấy mỗi hộp sữa chua với túi salad."Mày ăn có tí thế thôi á?", Hạ Mộng Ngư kinh ngạc hỏi, Từ Tang ăn như mèo vậy."Sợ béo chứ sao.", Từ Tang thấy Hạ Mộng Ngư ăn bao nhiêu cũng không béo thì bực bội nói "Sao mày ăn nhiều như thế mà vẫn không béo hả?"Hạ Mộng Ngư cực kỳ đắc ý, "Mày có biết cái gì làm tiêu hao atp nhất không?""Atp là cái gì?"Từ Tang có lẽ là một trong số ít những người khiến Hạ Mộng Ngư bó tay, mỗi lần muốn thể hiện thì cũng chẳng thể hiện được với cô nàng. Bởi vì cô nàng không tiếp thu được!"Mày không học Sinh hả? Adenosine triphosphat... Một loại hợp chất cao năng, gần như là chất cung cấp năng lượng cho cơ thể mình ấy."Vẻ mặt Từ Tang vẫn ù ù cạc cạc như lúc đầu."Đại khái là mình ăn gì thì cũng phải qua atp rồi mới cung cấp năng lượng được cho cơ thể, tạm hiểu thế.""À à, như kiểu tiêu hao năng lượng đúng không?", vừa nghe đến chuyện có thể giảm béo, Từ Tang đã hứng thú ngay được, "Thế cái gì làm tiêu hao atp nhất?"Hạ Mộng Ngư ăn một miếng to bánh ngọt với một ngụm sữa đậu nành, rồi tủm tỉm cười, "Động não."Từ Tang im bặt."Cứ động não nhiều, suy nghĩ nhiều, làm bài nhiều, chăm chỉ học hành là gầy ngay ấy mà!"Mẹ Tang cảm giác mình đang chịu trận công kích từ học thần."Có chuyện cần mày hỗ trợ đây.", Từ Tang gõ gõ bàn vẻ nghiêm Mộng Ngư biết không phải vô duyên vô cớ mà cô nàng này mời cô ăn."Nói đi.""He he... Mày cũng biết là hội học sinh trường mình năm nào cũng phải quay video để chào đón học sinh mới đúng không?"Có đôi khi ngẫm nghĩ thì thấy điểm lạ lùng nhất trường Trung học chính là, hội học sinh, đội truyền thanh, toàn những thành phần thành tích kém tham gia. Những người thành tích tốt có ai lại muốn lãng phí thời gian vào việc tạo phúc lợi ngoài giờ lên lớp cho các bạn khác chứ?"Mày định làm gì?", Hạ Mộng Ngư bày ra vẻ mặt đề phòng."Năm nay quay mày được không? Ăn của tao rồi thì phải làm cho tao chứ. Mày yên tâm, trang thiết bị tao cấp cho, mày chỉ phải quay cảnh đọc một bài thơ thôi cũng được. Khó lắm mới quay được người đứng đầu trường, khó lắm đấy.""Đương nhiên là tao xin khiếu rồi."Hạ Mộng Ngư tiếp tục ăn bánh và uống sữa đậu nành Từ Tang mua, còn chẳng thèm xấu hổ mà nói "Ăn đồ của mày cũng có thể không phải làm việc cho mày mà.""Ha ha, tao sẽ đăng lên diễn đàn của trường rằng mày là đứa lưu manh.""Ha ha, ai tin chứ.""Ha ha, tao có ảnh chụp này!"Từ Tang lôi di động ra, trên màn hình là bức ảnh Hạ Mộng Ngư cùng cả đám "nữ sinh bất hảo" ăn kem, vai kề vai, vừa nói vừa cười. Cô nàng cắn một miếng bánh ngọt của Hạ Mộng Ngư rồi đắc ý nói "Xem ra não của tao cũng có thể tiêu hao được atp đấy."Chó má, hôm nay đúng là chịu họa từ ngày cũ, lật thuyền trong cống."Mày yên tâm, người chị em này làm gì cũng chỉ có một chữ, chú ý! Tuyệt đối sẽ không để mày làm không công, sẽ có phúc lợi.", Từ Tang nói."Chú ý" là hai Hạ Mộng Ngư chẳng buồn bắt bẻ câu chữ với Từ Tang nữa."Phúc lợi gì?""Không dùng tiền thương lượng là không yêu rồi!"Nghe thấy tiền, hai mắt Hạ Mộng Ngư liền sáng lên."Sao không nói sớm, có tiền vào là chuyện gì cũng dễ nói.""Thế bọn mình thỏa thuận rồi đấy nhé, thời gian buổi trưa trong tuần này phải dành hết cho tao, bắt đầu từ ngày mai đấy. Tao sẽ quay một video đón học sinh mới thành công nhất trong lịch sử!"Sau khi gặp Từ Tang, Hạ Mộng Ngư liền về lớp làm một lát sau, Từ Tử Sung và Mạnh Huy cũng về. Từ Tử Sung trầm mặc ngồi vào bên cạnh cô, nhưng lại thu dọn sách vở như kiểu sắp đi đâu đó."Cậu đi đâu đấy? Cậu liều quá đấy, vẫn chưa tan học đâu.""Mình xin nghỉ buổi chiều nay.""Cậu ốm à?", Hạ Mộng Ngư sốt ruột hỏi."Không, đi tìm ông chủ câu lạc bộ ngày trước, ông ấy muốn giới thiệu mình cho một câu lạc bộ chuyên nghiệp lớn, mình phải gặp người đại diện của bên đó, bàn chuyện tham gia giải đấu quyền anh chuyên nghiệp."Hạ Mộng Ngư thoáng im lặng, rồi nhìn quanh lớp, thấy không ai chú ý đến mình thì mới ghé lại sát Từ Tử Sung. Cô nhỏ giọng nói "Chẳng phải bọn mình đã nói là sẽ thi Thanh Hoa sao? Cậu cứ phải tham gia giải đấu vào lúc này à? Sao không đợi thêm một năm nữa? Còn chưa đến một năm ấy.""Không phải cậu nói hy vọng thi vào Thanh Hoa với mình là xa vời sao?", Từ Tử Sung mà..."Hy vọng xa vời thì vẫn là hy vọng, ánh sáng mỏng manh cũng vẫn là ánh sáng, đừng nghĩ là bông hoa thôn bản thì không làm được cán bộ."Hạ Mộng ngư vẫn không dừng được những câu nói hài Tử Sung bất đắc dĩ nói "Hạ Mộng Ngư, mình chưa bao giờ làm chuyện đầu cơ, một việc chỉ có chắc trăm phần trăm thì mình mới làm, nếu không là lãng phí thời gian, hao tổn sức lực."Vậy nên Từ Tử Sung không thi Thanh nghĩ cho tương lai của cậu, cô vẫn khuyên cậu chọn trường đại học tốt. Dù sao hai trường đại học của tỉnh cũng đứng tốp mười cả nước, đến Bắc Kinh chắc chắn không vào được trường tốp mười, chuyên ngành để chọn cũng bị giới Hạ Mộng Ngư còn chưa kịp mở miệng thì Từ Tử Sung đã cướp lời."Thế nên mình mới tham gia giải đấu chuyên nghiệp, vì chắc thắng trăm phần trăm.""Hả?", Hạ Mộng Ngư không hiểu, "Là sao?""Mình muốn tham gia giải thiếu niên của wbo* vào cuối năm nay."*World Boxing Organization"Giải thiếu niên của wbo là gì?""Một trong những giải chuyên nghiệp, khó giải thích ngắn gọn lắm, tại vì cơ cấu hoạt động của các giải quyền anh khá phức tạp."Đối với người không biết gì về quyền anh thì rất khó để hiểu ngay được sự khác biệt giữa các giải đấu, cả sự chênh lệch giữa các giải đấu nên Từ Tử Sung cố gắng nói một cách ngắn gọn, "Đơn giản mà nói, tuy giải đấu cho thiếu niên không có giải thưởng lớn, cũng không tính là giải đấu lớn trong giới, nhưng chỉ cần mình giành giải quán quân thì có thể xin chứng nhận kiện tướng, rồi làm vận động viên quốc gia cấp một.""So?""Có chứng nhận kiện tướng và vận động viên cấp một, cộng thêm kết quả thi đại học của mình, xin vào Thanh Hoa có lẽ được."Rốt cuộc Hạ Mộng Ngư cũng hiểu ra, cô kích động nói "Thì ra là thế! Tuyệt quá!"...Trong lúc Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư nói chuyện, thì Phạm Tiểu Kiều cũng đến cạnh Mạnh Huy, nhỏ giọng hỏi "Chuyện tôi bảo ông thăm dò thế nào rồi?""Tôi hỏi rồi.""Thế rốt cuộc có phải Từ Tử Sung thích Hạ Mộng Ngư không?""Không biết."Sao tên Mạnh Huy này lại vô tích sự thế này cơ chứ. Phạm Tiểu Kiều bực bội, tét cậu ta một cái, "Không phải ông vừa bảo là có hỏi à?""Tôi hỏi chứ!", Mạnh Huy phụng phịu nói "Nhưng mà tôi không hiểu lời Sung ca nói.""Hắn nói gì?""Cái gì mà Hạ Mộng Ngư đi ở thoải mái, cậu ta thân bất do kỷ, nghe chả hiểu gì cả...""Gì cơ?", Phạm Tiểu Kiều chẳng hiểu ra làm sao bèn sốt ruột nói "Ông kể rành mạch từng từ từng chữ Từ Tử Sung nói cho tôi nghe xem nào."Sau bữa trưa vừa rồi, Mạnh Huy liền kéo Từ Tử Sung ra sân bóng rổ, nằng nặc đòi nói chuyện với vẻ Từ Tử Sung đang vội."Cho ông mười phút, chiều nay tôi còn có việc.""Được. Sung ca, ông nói thẳng cho tôi xem, có phải ông với Hạ Mộng Ngư đang hẹn hò không?"Từ Tử Sung bắn ngay ánh mắt sắc lẹm về phía Từ Tử Sung."Ông hỏi chuyện này làm gì?"..."Nếu tôi không hẹn hò với cô ấy thì sao?"..."Ông định nhắm cô ấy?"...Mẹ kiếp, cậu ta mới hỏi có một câu thôi mà Từ Tử Sung đã sốt ruột thế rồi. Mạnh Huy sợ tới mức vội vàng bày tỏ lòng trung thành, "Không, không, không, tôi đâu có dám. Đây chẳng phải là tôi đang quan tâm ông hay sao? Nghịch di động không vui à? Hay chơi Nba* không thích hơn à? Yêu đương á, tôi không có hứng thú. Tôi chỉ cảm thấy học thần rất tốt, cảm giác hai người mà ở cạnh nhau thì cực hợp đấy."*Game bóng rổ"Ừ, thế còn được."Mạnh Huy thở phào một hơi, lại hỏi "Thế nên tình hình của hai người bây giờ là như nào?"Từ Tử Sung trầm mặc một lát rồi nói "Bọn tôi không hẹn hò.""Tại sao? Tôi cảm thấy học thần thích ông lắm đấy, tôi chưa từng nhìn thấy cái dáng vẻ đấy của cậu ấy trước mặt người khác đâu, đến ánh mắt nhìn ông còn sáng lấp lánh ấy chứ. Ông không thích cậu ấy, hay là không muốn hẹn hò với cậu ấy?"Từ Tử Sung thở dài một hơi."Không phải.""Thế thì còn do dự cái gì nữa, người anh em, theo đuổi đi! Là ai thì người ta cũng theo đuổi thôi!"Từ Tử Sung nhíu mày."Ông nghĩ thì dễ thế thôi."Mạnh Huy không rõ còn có gì phức tạp nữa."Thích thì theo đuổi chứ sao.""Giờ thời cơ vẫn chưa chín muồi.""Tại sao, sợ yêu sớm bị tóm à?"Hai người này đều quái như nhau, rõ ràng là thuộc phái hành động, họ không dám yêu sớm thì chẳng ai dám cả."Không sợ.", Từ Tử Sung đáp không chút do dự, "Bọn tôi mà không muốn bị phát hiện thì chẳng bao giờ bị phát hiện cả.""Hay là sợ ảnh hưởng đến chuyện học hành?""Người kia là Hạ Mộng Ngư đấy...Ảnh hưởng đến học tập thế nào được?", nói đến chuyện này, Từ Tử Sung lại cười Huy câm nào cũng không phải? Hẹn hò với học thần, chuyện ảnh hưởng đến học tập duy nhất chính là càng thích học hơn mà thôi. Như Phạm Tiểu Kiều sau khi ngồi cùng bàn với Hạ Mộng Ngư, bởi sự ảnh hưởng của học thần mà thành tích đã leo lên được vị trí thứ hai trăm."Thế là vì cái gì? Ông lo giữa Hạ Mộng Ngư với Hạ Dạ Dương có vấn đề à?"Càng nghĩ Mạnh Huy càng cảm thấy chỉ có một nguyên nhân này."Không phải. Tôi không lo chuyện giữa cô ấy với người khác."Mạnh Huy lại càng không hiểu."Mẹ kiếp, thế thì còn chướng ngại gì nữa? Theo đuổi nhanh lên không là người khác cướp mất đấy, tôi thấy học thần được nhiều người quý lắm."Từ Tử Sung lại thở dài."Ông đừng có thở dài nữa, nói đi.""Bọn tôi không giống nhau."Mạnh Huy sửng vậy thì cậu ta không thoải mái rồi."Hai bọn mình không giống nhau cái gì? Không phải là thành tích của tôi chỉ kém ông chút chút thôi hay sao? Hay là chân tôi không dài bằng ông?"* Từ Tử Sung dùng từ "wo men", vừa có nghĩa là chúng tôi, vừa có nghĩa là chúng ta, Mạnh Huy hiểu nhầm."Người anh em, tôi đang nói tôi với Hạ Mộng Ngư.""À à.", Mạnh Huy bừng tỉnh, bèn hỏi "Sao hai người bọn ông lại không giống nhau?"Từ Tử Sung lại trầm mặc."Nói đi, ông làm tôi sốt ruột chết mất." "Cô ấy đối với tôi rất thoải mái, tự nhiên, có thể cô ấy thích tôi, mà cũng có thể không thích tôi. Nhưng tôi thì không thể, tôi căn bản là không khống chế được, tôi thân bất do kỷ, một khi đã bắt đầu thì không dừng lại được."Mạnh Huy nghĩ ngợi mãi mà vẫn không hiểu Tử Sung nhìn về phía đám bạn đang chơi bóng rổ, nhưng ánh mắt lại dường như đặt ở nơi xa hơn. Ánh mắt cậu thâm sâu không giống với một cậu thiếu niên, thăm thẳm như hồ nước."Thế rốt cuộc là ông thích hay không thích cậu ấy?"Loại suy nghĩ thẳng như Mạnh Huy không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của Từ Tử Tử Sung vỗ vai Mạnh Huy, chẳng giải thích thêm gì mà cứ thế bỏ đi, "Tôi đang vội, lần sau có cơ hội nói tiếp."...Mạnh Huy hỏi Phạm Tiểu Kiều "Bà nói xem rốt cuộc Sung ca có ý gì?"Phạm Tiểu Kiều thở dài, quả nhiên Hạ Mộng Ngư nói đúng, con người Từ Tử Sung rất khó hiểu, lại càng khó trị. Cô nàng cắn một miếng khoai lang sấy rồi thở dài tiếp, "Ý của hắn là, tình yêu của Hạ Mộng Ngư giống như lửa, nóng đấy nhưng dễ bị dập tắt, bởi vì lửa không thể trường tồn. Ông đã thấy ngọn lửa nào không bao giờ tắt chưa? Không có là cái chắc. Nhưng còn tình yêu của hắn thì sao, giống như nước, là nước chảy từng giọt từ núi cao xuống ấy, rất bí ẩn, khó có thể phát hiện, nhưng không bao giờ dừng. Rồi sẽ có ngày những giọt nhỏ đấy hợp lại thành biển rộng, sông sâu, sóng ngầm cuồn cuộn, vĩnh viễn không ngừng."Mạnh Huy nhăn mặt vẻ không hiểu."Gì đấy? Bà đang nói cái gì đấy? Nói tiếng người đi được không?"Phạm Tiểu Kiều đến bó tay. Có lẽ nên để Hạ Mộng Ngư dạy cho Mạnh Huy biết thế nào là biện pháp phóng đại để biểu đạt tình cảm da diết, bằng không hai người họ thật sự không thể nói chuyện được."Đơn giản mà nói thì là, Từ Tử Sung cảm thấy, tình cảm của Hạ Mộng Ngư tuy rất nồng nhiệt nhưng nhanh đến nhanh đi, không chừng sẽ có ngày không thích nữa là sẽ thôi. Có điều cũng phải, tại vì Hạ Mộng Ngư nhà tôi xưa nay tính cách vẫn vậy, suy nghĩ rất thoáng, chẳng màng tương lai, yêu được một ngày thì hay một ngày, cho dù có biết đến một ngày không thể yêu được nữa thì vẫn có thể thoải mái bắt đầu cuộc sống mới. Cho nên Sung ca mới bảo là Hạ Mộng Ngư có thể thích mà cũng có thể không thích hắn... Từ Tử Sung thì lại không giống thế, tại vì hắn không yêu vô tư được giống như Mộng Ngư nhà tôi. Hắn mà yêu là sẽ chấp nhất, không từ bỏ, sẽ tính đường xa, cứ yêu mãi cho đến khi không thể ở bên nhau nữa thì thôi. Thế nên hắn mới cảm thấy bây giờ thời cơ vẫn chưa chín muồi. Tại vì hắn đang bị động, không tóm chặt được Hạ Mộng Ngư. Quá rõ ràng, hắn đang chờ đến lúc mình đủ năng lực nắm chắc cuộc tình này thì mới để nước chảy tiếp."Mạnh Huy trợn mắt nhìn Phạm Tiểu Kiều, "Định mệnh! Sao có một hai câu đấy thôi mà bà xổ ra nguyên cả một tràng thế? Bà không làm cán sự Văn thật là phí phạm. Chẳng trách tôi ngu Văn thế, so với bà, đúng là tôi thua xa."Phạm Tiểu Kiều đen mặt."Mạnh Huy... Ông không những ngu Văn mà còn ngu ổn định cơ.""Hả?""Tôi là cán sự Văn đây!", Phạm Tiểu Kiểu tức giận nói."À, chẳng trách!", Mạnh Huy lại nói "Rất trâu bò!"Phạm Tiểu Kiều tức đến run người, "Làm sao mà lợi hại bằng ông, hai năm học cùng nhau mà đến ai là cán sự Văn còn không biết."Mạnh Huy đã quen bị Phạm Tiểu Kiều đá xoáy nên chẳng để ý mà chỉ hỏi "Thế rốt cuộc Sung ca có thích Hạ Mộng Ngư không?""Đâu chỉ có là thích.", Phạm Tiểu Kiều vừa cắn khoai sấy vừa nói "Tiểu Mộng Ngư nhà tôi đối với Sung ca là đại ái vô cương, còn Sung ca với Tiểu Mộng Ngư nhà tôi là yêu tận xương tủy."Mạnh Huy cũng nhón một miếng khoai sấy từ trong cái bọc Phạm Tiểu Kiều đang cầm, nhìn về phía hai người kia đang thủ thỉ rồi nhíu mày suy nghĩ."Nghe có vẻ kịch liệt.", Mạnh Huy nói."Đúng đấy.", Phạm Tiểu Kiều gật đầu."Bà nói xem hai người đấy cuối cùng sẽ thế nào?", Mạnh Huy hỏi."Còn thế nào được nữa, còn không phải là sau mấy ngày khó hiểu thì sẽ mặt dày mày dạn ở bên nhau à. Hai đứa này nhìn đã biết không phải loại thanh tâm quả dục, tâm hồn trong sáng rồi.""Á, có khi nào lại giống trong phim không, kiểu mà ăn cơm trước kẻng, chả đi đến đâu ý...", Mạnh Huy có chút lo lắng, "Bọn mình phải để mắt đến hai đứa nó, không thể để hai đứa nó lầm đường lạc lối được...""Bình thường ông hay xem mấy cái phim vớ vẩn gì thế?...", Phạm Tiểu Kiều liếc xéo khinh thường, "Ông nhìn Sung ca lớp mình mà xem, có yêu thôi mà đã suy tính thế rồi, loại chuyện như thế mà không có kế hoạch được sao?""Có lý...", Mạnh Huy nhìn Từ Tử Sung, nhịn không được phải tán thưởng, "Trâu bò đấy!"
em chi co the thich anh