Cả cơ thể em tôi đều thích - (Chương 71) - Tác giả Nguyễn Ngọc Trân Quế Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Cả Cơ Thể Em Tôi Đều Thích Tiểu Thuyết Trực Tuyến. Nhận được tin nhắn nặc danh Đàn Tiểu Khiết vội đi đến khách sạn, cảnh tượng trước mắt làm cô không thể tin được, người đàn ông cô yêu lại đang "yêu" một người khác. Để trưởng thành, tất cả chúng ta đều phải trải qua hai cuộc đấu tranh; muốn cuộc đấu tranh bên ngoài và một cuộc đấu tranh ngay trong tâm trí mỗi người. Nhưng cuộc đấu tranh quan trọng nhất và có ý nghĩa nhất chính là cuộc đấu tranh diễn ra ngay trong tâm hồn mỗi Cả Cơ Thể Em Tôi Đều Thích. Lại một tác phẩm ngôn tình nữa được tác giả Nguyễn Ngọc Trân Quế giới thiệu đến độc giả với tựa đề Cả Cơ Thể Em Tôi Đều Thích. Truyện kể về một cô gái luôn lận đận trong chuyện tình yêu, bị chính người mình yêu phản bội Cả cơ thể em tôi đều thích - (Chương 4) - Tác giả Nguyễn Ngọc Trân Quế Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. {Đttv} Tình cảm mà tôi giành cho em là thật,tất cả những j tôi giành cho em cx đều là thật, tôi có thể đụng chạm vào em có thể hôn em, có thể nói ra lời yêu vs emnhưng tiếc thật đó chỉ là qua một cái mh đt cơ!!☺ để những điều đó đều là thật thì tôi nghĩ ,những điều đó cả đời này tôi cx ko lm đc CmraQd. Tối hôm sau...Đến giờ thì ba cánh cửa phòng mới bật mở, ba người đàn ông mang bộ mặt tươi rói đi ra nắm tay theo ba người phụ nữ đang ủ rũ mặt mày theo hẳn ai cũng hiểu tối qua là một trận chiến kinh khủng, cũng may đã có hồi hết chứ không ba người phụ nữ này đã thăng thiên cũng có cùng đến nhà hàng ăn tối và bàn về chuyến đi hưởng tuần trăng mật sắp hàng Úc...Đồ ăn được bày sẵn sàng lên, Trần Gia Kiệt ngồi bóc vỏ tôm cho Tiểu Khiết, nhìn cô xem, bây giờ đến ngón tay cũng lười Liên không mệt mỏi bằng hai người còn lại, sức chiến đấu của cô cũng ngang Giản Tử Hạo, Giản Tử Hạo tích cực gắp đồ ăn cho lộ nhìn những món ăn này chỉ có cảm giác buồn nôn, không thể nào nuốt trôi. Ngô Đồng lo lắng gắp cho "Tử Lộ, em không ăn lấy sức đâu mà cho tối nay."Tử Lộ lắc đầu, cô vội xua tay "Boss, tối nay e không được...em...ọe...."Bất chợt trong bụng cô co thắt, chỉ muốn nôn thốc hết ra ngoài, Tử Lộ vội đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh. Ngô Đồng lo lắng chạy theo, Tử Lộ chạy vào đóng sập cửa lại, cô nôn hết vào bồn, nhưng có gì đâu mà cô gái thấy anh thì hoảng sợ la lên "A..biến...biếи ŧɦái...đi ra ngoài..." Gân trán anh giật đùng đùng, cô ta dám nói anh biếи ŧɦái sao, Ngô Đồng rút cây súng ngắn phía sau người "Anh...anh....tôi xin lỗi, tôi không cố ý nói anh như vậy..."Tử Lộ bên trong nghe chuyện thì liền chạy ra "Boss, anh cất súng đi, đừng làm người khác sợ..."Thấy Tử Lộ nói vậy anh mới thu lại cây súng "Cút."Cô gái hoảng sợ chạy ra ngoài, Ngô Đồng đi đến cạnh cô "Em không sao chứ?"- "Em không sao, chúng ta ra ngoài thôi."Ngô Đồng đỡ cô ra ngoài "Giản Tử Hạo, cậu xem thử cô ấy có bị gì không?"Giản Tử Hạo vẫn gắp đồ ăn vào chén của Tuyết Liên "Cô ấy bị sưng bụng đấy."- "Sưng bụng?" Năm người thắc mắc hỏi ngược Tử Hạo gật đầu "Phải."- "Tử Lộ, cô thấy dạo này thế nào, ngoài nôn ọe ra có hay buồn ngủ không?"Ngô Đồng nói "Chỉ cần vấp phải chiếc giường là ngủ say như chó con."- "Boss, anh..." Tử Lộ ấm ức nhìn anh, cô cũng chả hiểu sao mình dạo này toàn như vậy. Giản Tử Hạo cười "Thế "bà dì" của em đến chưa?"- "Cậu đừng lôi người thân của cô ấy ra mà nói chuyện, cậu cũng biết cô ấy là....Nói chung đừng nhắc tới người thân của cô ấy nữa..."Giản Tử Hạo và Trần Gia Kiệt ngây ngốc nhìn Ngô Đồng, tên này có phải nai tơ không? Hay là giả vờ?- "Người thân cái đầu cậu, suốt ngày chìa súng vào đầu người ta, ngu như vậy sao không tự chìa súng vô đầu mình đi." Ngô Đồng đen mặt, đặt cây súng lên bàn, Giản Tử Hạo cười "À..Ý tôi là "bà dì" là kinh nguyệt đấy, Tử Lộ em chậm mấy tháng rồi."Tử Lộ nhỏ giọng nói "Hình như là một tháng."- "Cô ấy sưng bụng rồi, sưng chín tháng mười ngày."Ngô Đồng ngạc nhiên "Ý cậu là?"- "Tử Lộ mang thai rồi, mai đến bệnh viện của tôi đi, để kiểm tra lại một lượt nữa."Ngô Đồng vui sướng "Thật sao? Tốt quá, thôi, tôi không đi hưởng tuần trăng mật nữa, tạm thời ở nhà cùng cô ấy, vậy nhé, chúng tôi về trước."Nói rồi anh bế Tử Lộ ra xe, mặc cô kêu la đòi anh thả Tử Hạo nhìn anh "Tôi có một nòng nọc nhỏ đang ở nhà, hắn ta cũng có một nòng nọc nhỏ ở trong bụng, có phải hay không cậu kém quá."Trần Gia Kiệt đen mặt "Chết tiệt." Anh đứng dậy nắm tay cô "Chúng ta về nhà tạo người."Tiểu Khiết mệt mỏi kéo vạt áo anh, anh nhìn cô yêu thương rồi cúi xuống bế cô lên ra xe, đêm qua anh cũng phải công nhận là hơi quá thư kí Triệu...Tiểu Hi ngủ mãi đến mười giờ mới có thể tỉnh dậy, toàn thân cô đau rã rời, nhất là phía dưới, người đàn ông kia tối qua quả thực muốn lấy mạng cô mà. Lúc này, cánh cửa mở ra, Triệu Triều Vỹ đi "Bảo bối, dậy rồi sao, anh đưa em đi ăn sáng."Nói rồi anh cúi xuống quấn chiếc chăn vào người cô rồi bế cô lên đi vào phòng tắm, Tiểu Hi xấu hổ "Anh ra ngoài đi, em tự tắm được."Anh cười "Đau như vậy làm sao có thể tự tắm được."Điều này càng làm Tiểu Hi thấy xấu hổ, tắm xong anh mặc quần áo cho cô rồi bế cô xuống lầu ăn "Những món này anh tự nấu sao?"Anh gật đầu, anh đi theo Trần tổng từ khi vừa tốt nghiệp đại học, mọi chuyện anh và Trần tổng đều tự học hỏi, Trần Gia Kiệt nấu ăn, anh cũng phải biết nấu ăn, nói chung khi đó Trần Gia Kiệt yêu cầu một người có năng lực và hoàn hảo bên cạnh làm trợ Hi ăn uống xong, anh trở cô bé về Lý tháng sau.....Hôm nay là hôn lễ của thư kí Triệu và Tiểu Hi. Mọi người từ sớm đã đến đông đủ để chúc mừng, bụng của Tử Lộ đã nhô lên, bây giờ cô phải mặc những bộ quần áo rộng mẹ Lý cảm động khóc không ngừng, đứa con gái ngày nào bà còn bế trên tay bây giờ đã theo người ta về nhà chồng, nghĩ lại cũng thấy thời gian trôi thực nhanh. Tiểu Khiết bước vào công ty, Trưởng phòng thấy cô thì cười nịnh bợ 'Tiểu Khiết, hôm nay thế nào?' - 'Ổn ạ'. Cô cười. Trưởng phòng nói 'Cô hãy đến chỗ nhà Diệp Thần một chút, nhưng đừng nói với ai được không?' - 'Sao vậy ạ?' Tiểu Khiết hỏi. Trưởng phòng cười 'Thật ra Kỳ tổng nói tôi đến đó, nhưng cô cũng biết tôi già rồi, không thể chạy qua chạy lại như cô cậu được, mà ở phòng này mình cô là xuất sắc nhất, nên tôi chỉ có thể nhờ cô thôi.' Trưởng phòng lau mồ hôi, Kỳ tổng nói Diệp Thần là khách hàng quan trọng nhưng Trần Gia Kiệt lại quan trọng cũng như Diệp Thần, ai cũng quan trọng cả nên không biết phải thế nào, hôm nay Diệp Thần một lần nữa yêu cầu lại Tiểu Khiết đến đó, ông chỉ có thể chọn cách nói dối. Tiểu Khiết gật đầu 'Vậy sao? Vậy tôi đi liền đây.' Cô đứng dậy cầm túi xách rồi rời khỏi công ty. Cô đi đến nơi đang xây dựng căn nhà của Diệp Thần, Diệp Thần cũng đang đứng đó đợi cô sẵn. - 'Anh Diệp, tôi thay mặt trưởng phòng đến đây ạ!' Cô nói. Diệp Thần nhìn cô, gật đầu 'Sao không gọi tôi, tôi đến đón em.' - 'Không sao, tôi đi taxi đến cũng được, vừa may đây là tiền công ty.' Diệp Thần gật đầu 'Thật ra cũng không có gì quan trọng, chúng ta qua quán cafe bên kia nói chuyện lát nhé.' Tiểu Khiết nhìn sang quán, cô gật đầu 'Cũng được.' Đang chuẩn bị đi thì Tuyết Liên gọi cho cô, Tiểu Khiết mỉm cười rồi giả vờ. - 'Có chuyện gì? Giờ cậu mới nhớ đến tôi mà gọi sao?' Tuyết Liên cười 'Hì hì, cậu phải thông cảm, dạo này tớ không gặp cậu là do con nuôi của cậu đấy chứ.' Tiểu Khiết nói 'Vậy sao? Vậy tốt nhất cậu nên bảo vệ con nuôi của tôi cho tốt vào, không thôi đừng trách tôi.' Tuyết Liên gật đầu 'Biết rồi, biết rồi, cậu hiền lại xem nào.' Tiểu Khiết cười 'Được rồi, không đùa nữa, mình đang có việc, có chuyện gì tối mình gọi lại sau nhé.' - 'Ừ, cũng được, bye.' Tuyết Liên nói rồi tắt máy. Tiểu Khiết cất điện thoại vào túi, cô ngẩng đầu sang thấy Diệp Thần đã đi qua đường trước, cô chạy theo. - 'Đợi một lát.' Lúc cô chạy qua đường, gần đó có một chiếc xe ô tô đang chạy với tốc độ nhanh, bởi vì đường này nằm giữa trung tâm thành phố, sẽ ít ai đi bộ qua lại nên đa số xe đi ở đây đều tốc độ nhanh. - 'Cẩn thận.' Diệp Thần nhìn cô đang chạy qua mà không thèm chú ý đến chiếc xe gần đó. Tiểu Khiết nghe tiếng la thì quay đầu sang bên, chiếc xe đang tiến đến gần cô, chân cô như bị đeo trì, không thể nhấc nổi. - 'Tiểu Khiết.' Diệp Thần gọi tên cô rồi chạy lên phía trước. Nhưng... 'Rầm' Mọi chuyện đã không kịp, chiếc xe lao thẳng về phía cô, Tiểu Khiết bay lên khỏi mặt đất, đầu cô đập vào cửa kính trước xe rồi lăn vài vòng. Cả thân người mảnh khảnh của cô đập xuống đường, chẳng mấy chốc máu từ đầu cô chảy ra rất nhiều, ở khóe miệng vương ít máu tươi. Diệp Thần nhìn người con gái đáng thương đang ngất lịm trên mặt đất, tài xế lo sợ bước xuống xe. - 'Chết người rồi, chết người rồi, phải làm sao đây.' Diệp Thần đi đến bế Tiểu Khiết cả người toàn máu lên, anh nhìn tài xế gằn từng chữ. - 'Lái xe đến bệnh viện.' Tài xế vội leo lên xe 'Vâng, vâng.' Chiếc xe nhanh chóng dừng trước cổng bệnh viện MS của Giản Tử Hạo, anh bế cô đi vào trong. Giản Tử Hạo lúc này đang đi cùng hai vị bác sĩ để nghe họ báo cáo kết quả của ca phẫu thuật vừa rồi, vô tình anh nhìn thấy cô. - 'Tiểu Khiết.' Giản Tử Hạo chạy đến chỗ Diệp Thần. Diệp Thần nhìn Giản Tử Hạo 'Anh quen cô ấy sao? Mau cứu cô ấy đi.' - 'Cô ấy làm sao vậy?'. Diệp Thần nói 'Cô ấy bị một tài xế xe đâm phải'. Giản Tử Hạo nói 'Mau đưa cô ấy vào phòng cấp cứu.' Diệp Thần đặt cô lên giường đẩy, các y tá cùng bác sĩ đưa cô vào phòng cấp cứu, bên cạnh còn có Diệp Thần đi theo. Phía sau, Giản Tử Hạo lấy điện thoại ra gọi cho Trần Gia Kiệt. Trong phòng tổng giám đốc, một dáng người cao lớn đứng trước cửa sổ bằng kính đang quan sát toàn cảnh thành phố, lúc giờ tâm trạng anh không ổn lắm, cũng chẳng biết là vì chuyện gì. 'Tít..tít..tít..' Anh cau mày đi về phía bàn làm việc, cầm điện thoại lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình anh định không nghe máy, tên Giản Tử Hạo này gọi có lẽ lại khuyên anh nên đến bệnh viện kiểm tra chăng? Giản Tử Hạo tắt máy, gọi lại cho anh một lần nữa. Anh cau mày định không nghe tiếp, nhưng nghĩ lại nếu anh không nghe máy sẽ bị hắn ta gọi cho nát máy mất. - 'Có chuyện gì?' Anh hỏi. Giản Tử Hạo đi vào phòng cấp cứu 'Mau đến bệnh viện, Tiểu Khiết vừa bị tai nạn, giờ tôi đang chuẩn bị vào cấp cứu cho cô ấy.' Nghe xong tim anh như ngừng đập, anh nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài. Thư kí Triệu nhìn anh 'Trần tổng, anh đi đâu vậy? Mười lăm phút nữa chúng ta bắt đầu cuộc họp rồi.' Anh vẫn đi nhanh về phía trước, chỉ để lại một câu 'Hủy.' Anh xuống tầng hầm lấy xe, trên đường đi anh không biết đã vượt bao nhiêu chặng đèn đỏ để đến nơi, anh không nghĩ gì thêm ngoài việc giờ cô ra sao rồi. Anh dừng xe trước cổng bệnh viện, bước xuống xe anh chạy như bay vào trong, anh ấn nút mở thang máy nhưng bên trong đều đang có người. Anh chửi thề rồi chạy qua cầu thang bộ, anh cứ thế chạy đến tầng mười của bệnh viện. Diệp Thần nhìn thấy anh thì đứng dậy, anh đi về phía Diệp Thần 'Anh là Diệp Thần?' Diệp Thần gật đầu, đưa đôi mắt khó hiểu nhìn anh. Anh giơ nắm đấm về phía anh ta. 'Bụp' cú đấm của anh như trời giáng vào một bên má Diệp Thần, khiến một bên mặt của anh ta nhanh chóng bị đỏ lên. Trần Gia Kiệt một tay giữ lấy chân cô xem vết thương, một tay mở lọ thuốc ra rồi anh thấm nhẹ lên vết thương, Tiểu Khiết nhìn động tác của anh mà trong lòng không hiểu sao dâng lên một cảm xúc khó tả, hai năm yêu nhau Lý Nhiệm Kỳ cũng chưa từng đối xử ôn nhu như vậy với cô, chợt sống mũi thấy cay cay cuối cùng nước mắt không kìm được nữa mà chảy xuống. Tiểu Khiết vội quay đi chỗ khác lau nước mắt nhưng hình như càng lau nước mắt càng nhiều, đến tận cùng không thể ngăn được dòng nước mắt nóng ấm đó nữa cô mới để cho nó chảy xuống tự do. Trần Gia Kiệt đưa ánh mắt âm trầm nhìn cô, đợi cô khóc xong anh rút tờ khăn giấy đưa cho cô. - 'Đừng làm một người phụ nữ ngu ngốc, chỉ có phụ nữ ngu ngốc mới khóc vì bị đàn ông phản bội.' Nói xong anh xoay người đi ra ngoài. Tiểu Khiết nghe xong câu nói đó thì đã nghĩ rất lâu, vừa nãy không hiểu sao cô lại khóc khi thấy anh ôn nhu như thế với mình nhưng anh lại nghĩ cô khóc vì chuyện bị phản bội. Không muốn suy nghĩ nữa, cô cầm điện thoại bước khập khiễng ra khỏi phòng. Vậy một chiếc taxi để về, trên đường về cô đã nghĩ rất nhiều, không phải cô nghĩ sẽ đối diện với Lý Nhiệm Kỳ như thế nào, nói chuyện với bố mẹ ra làm sao mà cô nghĩ về người đàn ông đó. Nghĩ đến lúc anh mặc chiếc áo choàng tắm, rồi nhớ đến nụ hôn đầy ướt át kia, nhớ đến lúc anh nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô. - 'Cháu ơi, đến nơi rồi.' Tiếng bác tài xế đã kéo cô về thực tại. Xuất hiện trước mắt cô là ngôi biệt thự rộng lớn, nơi đây là nơi cô đã sống mười ba năm. Hai mươi ba năm trước cô được viện trưởng cô nhi viện nhặt được ở trước cổng cô nhi viện Vân Sam, rất may mắn cô lớn lên mà không bị bệnh tật gì sau này đến năm cô mười tuổi đã vô tình cứu được em gái của Lý Nhiệm Kỳ nên bố mẹ của anh đã nhận nuôi cô, cho cô ăn học đàng hoàng. Cô rất biết ơn họ, không biết làm thế nào để trả ơn, năm cô hai mươi mốt tuổi mẹ Lý có gợi ý đến vấn đề kết hôn của Lý Nhiệm Kỳ và tín nhiệm cô làm con dâu, lúc đó cô vì lòng biết ơn nên đã nhận lời, đến khi Lý Nhiệm Kỳ từ nước ngoài trở về nghe đến hôn lễ được sắp đặt thì không ý kiến gì. Họ bắt đầu yêu nhau hai năm và đã định ngày cưới, nhưng giờ cô mới phát hiện ra tình cảm cả hai dành cho nhau rất ít mới dẫn đến kết cục này. Cô thở dài đi vào nhà, ở phòng khách Lý Nhiệm Kỳ đang mệt mỏi ngồi ở đó, nhìn anh cả người phờ phạc, hai mắt đỏ ngầu, râu mọc lổm chổm, quần áo xộc xệch có mùi rượu, có thể đoán được cả đêm anh ta không ngủ. - 'Tiểu Khiết, con đi đâu cả đêm giờ mới về vậy?' Dì Hồng đang dọn nhà thấy cô thì lo lắng hỏi. Lý Nhiệm Kỳ nghe cô về thì đứng lên rồi xoay người lại đi đến cạnh cô. - 'Tiểu Khiết, em về rồi sao? Tốt quá, chúng ta nói chuyện được không?' Tiểu Khiết lùi về sau hai bước, thứ nhất mùi rượu trên người anh quá nồng cộng thêm việc làm dơ bẩn của anh khiến cô cảm thấy thật khinh bỉ. - 'Được.' Cô lạnh nhạt đáp. Cô và anh ra ghế ngồi, dì Hồng thấy tình hình hai người trẻ này có vẻ không ổn nên đứng phía sau nghe họ nói chuyện. - 'Tiểu Khiết, thật ra đêm qua anh là bị hãm hại.' Có cơ hội nói chuyện nên anh vội giải thích ngay. Lý Nhiệm Kỳ thật ra hai năm qua anh đều yêu cô thật lòng, Tiểu Khiết lớn lên thì ngày càng xinh đẹp lại thông minh làm cho ai cũng muốn chinh phục cô, Lý Nhiệm Kỳ cũng vậy anh yêu cô nhưng không biết thổ lộ như thế nào, nhưng cô lại không cho anh đụng vào nói rằng sẽ cho anh tất cả lần đầu tiên vào đêm tân hôn, đàn ông trời đã sinh sẵn cho dục vọng to lớn anh lại không làm được gì cô nên khi thấy Uông Nhã chủ động như vậy thì anh cũng chỉ có mục đích qua đường thôi ai ngờ được lại để cho Tiểu Khiết biết. Anh không cam lòng mất đi cô nên mới một mực giải thích như thế. - 'Ngày mai tôi sẽ chuyển ra ngoài, việc hôn lễ tôi quyết rồi sẽ dừng lại. Mọi chuyện tôi sẽ chờ bố mẹ về nói chuyện.' Bố mẹ Lý tuy đã ngoài năm mươi nhưng tình cảm vẫn rất nồng nhiệt, hai người thường xuyên đi du lịch cùng nhau, năm mười tám tuổi Lý Nhiệm Kỳ thay Lý Sâm quản lí công ty nhỏ này để bố mẹ được về hưu sớm, bố mẹ Lý tháng trước đã qua Nhật, tháng này lại sang châu Âu cùng nhau, mà họ mỗi lần đi sẽ không mang theo bất kì vật dụng liên lạc gì trừ quần áo, thẻ ngân hàng, một máy ảnh. Nên trước hết cô phải chuyển đi đã đợi sau này bố mẹ Lý về mới nói chuyện hủy hôn được. Bạn đang đọc truyện Cả Cơ Thể Em Tôi Đều Thích của tác giả 阮氏芳. Khách sạn Hòang Á thuộc tập đoàn ES, lúc 6 giờ tối. Trong đại sảnh khách sạn sáng trưng thật lộng lẫy bỗng xuất hiện một thân ảnh mảnh mai đang đi vào. Đàn Tiểu Khiết cầm chặt điện thoại đi qua đại sảnh vào thang máy, trán cô lấm tấm mồ hôi, lúc này cô nhận được tin nhắn nặc danh nói người yêu cô đang ngoại tình ở đây, dù mệt mỏi vất vả cả ngày nhưng cô vẫn chạy đến đây, khi thang máy gần đến tầng 12 thì tim cô lại đập càng nhanh, trong lòng mong muốn tất cả chỉ là hiểu đi đến trước phòng 125 phát hiện cửa phòng không khóa, Tiểu Khiết hít sâu một hơi rồi đẩy nhẹ cửa vào, mới bước vào thôi đã thấy quần áo nam nữ vứt bừa bộn dưới sàn nhà, cô bước lại gần phòng ngủ thì mặt càng đỏ, bên trong phát ra tiếng động mà dùng đầu ngón chân cũng đoán được họ đang làm gì. "A... Kỳ, anh thật giỏi nha!" Giọng người phụ nữ bị dục vọng lấn chiếm nghe thật câu hồn. "Hừ, tiểu yêu tinh.. " Giọng nam khàn khàn Khiết vừa nghe có thể nhận ra ngay đó là ai. Là Lý Nhiệm Kỳ, người yêu hai năm nay của cô nói cách khác là chồng sắp cưới của cô. Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Bảo Bối Nhỏ Của Boss và Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu. - 'Kiệt, em muốn nói chuyện với anh.' Cô dựa vào ngực anh thì thào ôm lấy cô'Ngoan, đừng nói gì cả, em đang bị thương, đợi chúng ta ra khỏi đây đã.'Thang máy tiếp tục rơi xuống, anh cố gắng ôm chặt cô Khiết mỉm cười, nếu thang máy cứ rơi như vậy anh và cô sẽ gặp nguy mất. Như vậy cô và anh sẽ chết cùng nhau sao?Đây có lẽ là ý trời, đến lúc cô và anh quay lại bên nhau thì lại lâm vào hoàn cảnh sinh tử này. Nhưng lúc này, có anh ở đây khiến cho cô không còn hoảng sợ nữa mà cô đang chấp nhận, chấp nhận sự sắp đặt mọi người nghe thấy tiếng động bên ngoài, mọi người đang tiến hành sửa thang 'Chúng ta được cứu rồi.'- 'May quá,tôi thật sự không muốn chết.'- 'Huhu, sao lâu như vậy?'Mọi người xung quanh nhìn nhau lát sau mọi người đều thấy tấm chắn trên đỉnh thang máy được mở ra, một cái đầu của nhân viên sửa chữa thò 'Mọi người bên trong không sao chứ?'Trần Gia Kiệt cau mày'Cậu bớt nói nhảm đi, mau cứu người.'- 'Vâng, vâng.' Cậu ta nhanh chóng 'Bây giờ chỉ có thể đưa từng người một lên, nhưng Trần tổng phiền anh giúp chúng tôi đỡ họ lên trước được không? Dù sao ở trong đó phụ nữ cũng nhiều hơn'. Nhân viên gật đầu rồi nhìn thư kí Triệu, anh ta hiểu ra liền tiến về phía 'Tiểu Khiết, bây giờ anh đưa em lên trước, em đang bị thương.'- 'Không, em không muốn, em muốn ở cùng anh.' Cô vuốt tóc cô'Nghe lời anh?'.Cô lắc đầu'Không, em sẽ ở lại cùng anh đến lúc anh ra ngoài.'- 'Tiểu Khiết, ngoan một chút, em lên trước rồi anh sẽ cùng lên sau.' Anh ôn nhu 'Không, em muốn ở cạnh anh.' Cô cố chấp 'Ngoan, em đang bị thương.'Cô lắc đầu, ôm lấy anh. Anh thở dài, cô gái này sao hôm nay lại cố chấp như 'Vậy em đứng đây để anh giúp họ lên trước có được không?' Anh ngoan ngoãn lùi về sau'Vâng.'Ở đây nhiều người như vậy, mà anh và thư kí Triệu lại đỡ từng người lên với độ cao như vậy hết sức khó khi đỡ mọi người lên hết chỉ còn lại anh và cô cùng thư kí 'Trần tổng, anh đưa tiểu thư lên đi, để tôi đỡ anh lên.'- 'Cậu lên trước đi, giúp tôi lên đỡ cô ấy.'- 'Vâng.' Thư kí Triệu lên trước rồi đưa tay xuống'Trần tổng, anh mau đưa tiểu thư lên đi.'Nhưng...Đến lúc này bỗng nhiên thang máy rơi mạnh xuống, Tiểu Khiết loạng choạng lần nữa đập đầu vào tường, rồi cô ngã khụy xuống đất. Tình huống xảy ra rất nhanh khiến anh không kịp ôm lấy 'Trần tổng.' Thư kí Triệu gọi nhưng thang máy đã rớt 'Tiểu Khiết, em tỉnh lại đi, Tiểu Khiết.' Anh lay mạnh cô nhưng cô vẫn không động đậy tiệt, ngay cả anh còn không chịu nổi huống chi là người phụ nữ yếu ớt ấy. Anh ôm cô vào 'Xin lỗi, xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt cho em.' Anh thì thầm nói, trong lòng nóng như lửa đốt. Anh không thể nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu cô gặp chuyện khi thang máy đỡ chòng chành, nhân viên mới cạy cửa một lần nữa, lần này họ nhanh chóng đưa hai người ra ngoài. Anh bế lấy cô đã ngất lịm chạy ra 'Thư kí Triệu, nhanh chóng đến bệnh viện của Giản Tử Hạo.'Anh ta không dám chậm trễ, tăng tốc chạy nhanh nhất có thể đến bệnh viện. Anh bế cô đặt lên xe đẩy, Giản Tử Hạo bên cạnh 'Cô ấy sao vậy? Phần đầu bị thương khá mạnh.'. Đọc thêm nhiều truуện ở 𝘛r𝖴m𝘛 Điều này làm anh càng khẩn trương'Cô ấy bị va đầu vào thành thang máy.'Giản Tử Hạo đưa Tiểu Khiết vào phòng cấp cứu, điện thoại cô lúc này có người gọi đến, là Tuyết Liên. Anh nhìn rồi nhấn phím 'Tiểu Khiết, trốn việc sao? Cậu đi lâu quá rồi đấy.' Tuyết Liên thấy cô lâu trở về nên gọi 'Cô ấy vừa bị kẹt ở thang máy, đang trong phòng cấp cứu....tút..tút..'Tuyết Liên cúp điện thoại cầm lấy túi sách chạy đi, lúc này gặp phải trưởng 'Này, này, đang trong giờ làm việc mà cô đi đâu vậy?'- 'Tiểu Khiết gặp phải chuyện rồi, cô ấy đang trong phòng cấp cứu, tôi phải đến đó.' Nói rồi cô lao ra Liên đi đến bệnh viện thấy anh đang ngồi ở hành lang chờ, cô đi 'Tại sao cô ấy lại như vậy? Trưa nay còn bình thường cơ mà.'Anh vò đầu mình'Xin lỗi, có lẽ là tại tôi.'- 'Anh thật quá đáng, vì anh cô ấy đã phải chịu nhiều đau khổ, thế mà ngay cả bảo vệ cô ấy anh còn không làm được.'Anh vẫn im lặng, Tuyết Liên phẫn uất 'Anh thật không đáng mặt đàn ông, anh khiến cô ấy đau khổ vì anh nhiều như vậy, anh lại nỡ phản bội cô ấy. Anh có biết vì anh Tiểu Khiết phải trở lại bên cạnh Lý Nhiệm Kỳ hay không?'Lần này anh không im lặng nữa, ngẩng đầu lên nhìn cô'Cô nói gì?'Tuyết Liên cười lạnh'Lý Nhiệm Kỳ nắm trong tay danh sách quỹ đen của công ty anh, anh ta lấy đó để uy hiếp Tiểu Khiết, vì lo cho anh nên cô ấy đã ở lại bên cạnh Lý Nhiệm Kỳ vậy mà hôm đó anh lại cùng người phụ nữ khác rời đi trước mặt cô ấy, hôm qua thì qua đêm cùng người phụ nữ đó, anh thật quá đáng.'Anh im lặng, vẫn chưa kịp hiểu hết những lời Tuyết Liên lúc hiểu ra thật sự đã muộn, anh hiểu lầm cô rồi, cô yêu anh nhiều như vậy nhưng anh lại không biết, cũng không hiểu. Đến cuối cùng người chịu tổn thương chính là Khiết, anh xin 'Mọi chuyện không phải như cô ấy nghĩ đâu. Tôi và Trịnh Ly thật sự không có gì cả.'Anh giải thích cho Tuyết Liên hiểu, thật ra Tuyết Liên chưa quen biết anh lâu nhưng lại luôn chắc chắn anh không phải hạng người như này hiểu lầm giữa họ quá lớn, anh chợt nhớ đến có phải lúc vừa rồi chuyện cô muốn nói là chuyện lần này anh sẽ bảo vệ cô tốt hơn, sẽ không để hiểu lầm xảy ra dễ dàng nữa. Cô đã chịu quá nhiều tổn thương đã hoàn rồi!Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!

cả cơ thể em tôi đều thích