Hiện nay, có rất nhiều dòng chip trên laptop xuất hiện trên thị trường khiến bạn phân vân không biết lựa chọn dòng nào cho phù hợp. Hãy theo dõi bài viết sau để cùng Thế Giới Di Động tìm hiểu về các dòng chip G, H, HQ, U, G trên laptop để chọn được dòng nào phù hợp với Tình trạng này có thể ảnh hưởng đến một hoặc cả hai bên tai. Thông thường có 03 trường hợp thường gặp khi nóng tai. Cụ thể: Nóng tai bên phải, Nóng tai bên trái hay nóng cả 2 tai. Theo khía cạnh khoa học, nóng tai không phải là một tình trạng độc lập xuất hiện Làm vợ anh, tôi tưởng có phúc, biết đâu là họa không chừng. Tôi chào bác ấy ra về, bác còn thiết tha luyến tiếc hẹn mai mốt tới chơi. Nhưng tôi nghĩ rồi, cơm nhà giàu không dễ nuốt. Sau hôm đó, tôi tìm cách lảng tránh dần, cuối cùng không muốn gặp người tình nữa. Nhất là khi khối Minh Ước Bắc Đại Tây Dương (NATO) vẫn cương quyết tránh đối đầu trực tiếp với Nga để không kích động một cuộc chiến tranh thế giới mới giữa các cường quốc có vũ khí hạt nhân; còn Hoa Kỳ thì vẫn để dành tiềm lực cho cuộc đụng độ sống Tranh ký họa là một trong những môn nghệ thuật độc đáo hiện nay. Ký họa được hiểu là vẽ, phác họa nhanh sự vật, hiện tượng trong cuộc sống. Do vậy, ký họa không chỉ rèn luyện khả năng quan sát nhạy bén, năng lực tạo hình, mà còn giúp chúng ta cảm nhận sâu hơn về Không đánh giá bao quát. Một trong những sai lầm khi đánh giá nhân viên là chỉ quan tâm đến kết quả gần nhất hoặc không đánh giá bao quát cả quá trình. Để đánh giá nhân viên đạt hiệu quả và có độ tin cậy cao, điều quan trọng là người lãnh đạo cần phải thu thập r4teeL. Theo kinh phật, “Nếu không hiểu phật pháp thì chúng sanh oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt”.. Là phúc không phải họa là họa tránh chẳng qua Theo phong thuy, vào đời nhà Thanh, Triệu Đức Phương, cha của ba người con trai, có một cuộc sống rất sung túc. Ông cảm thấy rất may mắn khi ba đứa con của mình Vào lễ mừng tuổi 40 của ông Triệu, ông đã thú nhận với ba người con của mình rằng khi mới bắt đầu khởi nghiệp, ông đã cố ý cân gian để lừa người mua và bán hàng cho mình. Mỗi khi ông mua thứ gì, cái cân sẽ là cân non, và khi ông bán món gì, cái cân sẽ là cân già. Đó là lý do tại sao ông bán vải bông bị phá sản sau khi ta mua hàng ngàn cân vải bông của ông ấy. Ông ta đã cố gắng một cách tuyệt vọng để cứu vãn nhưng cuối cùng đã chết vì bệnh thương hàn 20 năm trước. Ta vẫn còn cảm thấy có lỗi với ông ấy cho đến tận bây giờ, ông Triệu nói. Cũng còn có 2 cha con ông bán thảo dược đã mất sau khi ta lừa 2 cha con ông ấy bằng cái cân của ta. Còn có những người khác nữa, nhưng ba người đó là bị lừa nhiều nhất. Kể cả khi ta bây giờ có cuộc sống giàu có và hạnh phúc, mỗi khi nghĩ đến những người đã chết bởi việc làm của ta, ta thấy đầy tội lỗi đến mức không thể ngủ được. Để được thanh thản, bây giờ ta quyết huỷ cái cân này trước mặt tất cả các con, và ta thề là từ nay ta sẽ hành xử trung thực. Những người con hoan nghênh quyết định của ông. Cha à, đây mới là cách làm đúng. Chúng con hoàn toàn ủng hộ quyết định của cha, một người con hân hoan nói. Thế là ông Triệu ngay lập tức đập vỡ cái cân tội lỗi, giữ lời hứa cư xử trung thực và làm những việc tốt kể từ đó. Tuy nhiên, không lâu sau gia đình ông Triệu đã gặp bất hạnh. Đầu tiên, con trai cả của ông mất đột ngột do bạo bệnh. Sau đó anh thứ hai cũng qua đời do một chứng bệnh kỳ lạ. Rồi người con thứ ba bất ngờ mang bệnh và mất không lâu sau. Và Khi đó vợ ông đang mang thai. Trải qua những bất hạnh đột ngột này, ông Triệu cảm thấy rất buồn và mơ hồ. Khi ta đi lừa lọc người khác, ta sống hạnh phúc với con cái kề bên, ông phàn nàn. Bây giờ ta đang cố gắng hết sức làm người tốt thì những điều không may lại lần lượt kéo đến. Có vẻ như câu thành ngữ Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo là hoàn toàn sai”. Hàng xóm của ông Triệu rất cảm thông cho ông và gia đình. Một ngày kia, người vợ của ông Triệu trở dạ. Tuy nhiên, sau ba ngày lâm bồn, đứa bé vẫn chưa chịu ra. Các bà đỡ lần lượt được mời đến, nhưng đều vô vọng và không biết làm cách nào. Ông Triệu ngày càng lo lắng. Đúng lúc đó, một vị đại sư ngộ đạo gõ cửa xin khất thực. Gia nhân của ông Triệu đã cố đuổi nhà sư đi, nhưng nhà sư đã nói rằng ông có phương thuốc đặc hiệu cho gia chủ. Nhà sư ngay lập tức được trọng vọng như thượng khách. Ta là một nhà sư. Ta đi theo vận mệnh an bài, nhà sư nói với ông Triệu. Sau đó ông đưa cho ông Triệu phương thuốc, và ông Triệu đã sai đầy tớ cấp tốc đưa thuốc cho vợ. Vài phút sau, người hầu báo lại là người vợ đã sinh con trai sau khi dùng thuốc. Ông Triệu vui mừng. Ông biểu đạt lòng biết ơn đến nhà sư và thết đãi một bữa cơm chay thịnh soạn tối hôm đó. Trong khi dùng bữa tối, ông Triệu hỏi nhà sư, “Thưa sư phụ, con có thể hỏi ngài một câu mà con thắc mắc từ lâu được không ạ?, và nhà sư gật đầu. Vừa thở dài, ông Triệu kể với nhà sư Con thật xấu hổ khi phải nói rằng con lập nghiệp bằng cách dùng một cái cân gian để lừa gạt người khác. Con quyết tâm trở thành người tốt vào năm ngoái và phá hủy cái cân. Tuy nhiên, ngay sau khi con phá cái cân, con bắt đầu gặp hết bất hạnh này đến bất hạnh khác. Con đã mất ba người con trai trong thời gian ngắn chỉ sáu tháng. Thật may là người vợ đã cho chúng con đứa con này. Tại sao con lại có một gia đình hạnh phúc khi con lừa dối người khác, nhưng ngay khi con quyết định làm việc tốt, thì tất cả những bất hạnh này lại gõ cửa nhà con?. Nhà sư cười to sau khi nghe câu chuyện của ông Triệu, và trả lời lại Đừng có tự suy diễn mộng tưởng. nhân quả, luân hồi đối xử thực sự là rất công bằng đối với chúng ta”. Số ông giàu sang do tích lũy phước từ kiếp trước, phước của ông còn rất nhiều nên Ông không cần cân gian thì cũng giàu có. Do những việc làm xấu mà ông đã tích lũy nên phước ông bây giờ đã cạn nên có lẽ ông sắp phải nhận quả báo và những người con của ông là những người ông đã hại họ chết và cả ba người con mang thù hận nên lại đến thế giới này để đòi nợ ông và làm cho ông và gia đình ông phải khốn đốn trăm bề và ông đã được an bài sẽ đau khổ, đói khát mà chết trong vài năm nữa. Tuy vậy, từ khi ông quyết tâm làm điều tốt và vận mệnh đã thể hiện sự thương cảm đối với ông và đã thu hồi lại ba người con ấy. Ông đã có thể thoát khỏi vận mệnh đó”. Sau khi nghe xong, ông Triệu cảm thấy như vừa tỉnh khỏi cơn mê. Ông cảm tạ nhà sư đã giảng giải cho ông, nhưng ông cũng thắc mắc hỏi nhà sư về đứa con mới ra đời, phải chăng nó cũng đến để đòi nợ. Tất cả các món nợ đã được trả sau chuỗi bất hạnh mất con vừa rồi”, nhà sư trả lời với một nụ cười. “Đứa cháu của ông đến để đem lại may mắn và hạnh phúc cho gia đình. Nó sẽ được hưởng tiếng thơm bởi vì ông đã quyết định làm điều tốt cho người khác. Đây là phần thưởng giành cho ông vì đã chọn làm điều tốt. Ông Triệu rất hài lòng và trở nên vững tâm thực thi các điều tốt trong hết phần đời còn lại. Câu chuyện này thể hiện câu nói cổ của Trung Hoa Nếu một gia đình sống lương thiện nhưng gặp nhiều tai ương, đó có thể là họ đang trả nghiệp quá khứ hay đời trước. Một khi món nợ ấy đã được trả và họ không tạo thêm ác nghiệp thì họ sẽ hưởng một cuộc sống hạnh phúc. Nếu một gia đình sống bất thiện mà họ còn vui sướng thì phước tiền kiếp họ vẫn còn. Nhưng Khi phước tận thì quả báo sẽ đến liền. Thầy giáo vật lý là một ông già để kiểu tóc địa trung hải, dạy học dí dỏm hài hước, rất dễ giúp người khác hiểu bài. Nhưng sau một buổi học, Lâm Kiều vẫn không theo kịp, cô đã bỏ qua rất nhiều tiết học, dẫn đến bây giờ nghe không hiểu. Lý Kỳ Kỳ dành cả tiết học ngồi đọc truyện tranh trong ngăn bàn, tan học mới ngẩng đầu lên, thấy bạn học mới bên cạnh vẫn còn chăm chú vào cuốn sách, nhìn rất nghiêm túc. "Tan học rồi còn đọc sách, thành tích của cậu chắc rất tốt phải không?" Lâm Kiều lắc đầu "Không tốt lắm." Lý Kỳ Kỳ từ trong ngăn bàn lấy ra thẻ bài tính vận, "Bạn học mới có vẻ rất khiêm tốn, tôi không tin đâu." Cô ấy để tấm thẻ xuống, lại nhìn mặt Lâm Kiều, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn mới mở miệng nhắc một câu, "Cậu nên cẩn thận với mấy người vừa rồi nói chuyện với cậu, ít tiếp xúc với bọn họ thôi, tránh cho bị bắt nạt." Lâm Kiều dừng lại, có chút nghi ngờ, "Bắt nạt?" Lý Kỳ Kỳ chỉ về phía Trần Tuyên Trùng đang chơi game ở phía sau, "Tên đó là kẻ chuyên gây sự nổi tiếng trong trường, người rất hỗn, giáo viên đều hết cách với cậu ta, ngoài trường quen biết rất nhiều tên côn đồ." Cô ấy nói xong lại nhìn sang Lý Thiệp bên cạnh lối đi nhỏ, "Còn tên kia là nhị thế tổ, cả ngày chơi bời lêu lổng, đổi bạn gái như thay quần áo, nhưng thấy vẫn còn tốt, tiếc rằng vật họp theo loài, cô gái ngoan như cậu tốt nhất không nên tới gần." Lâm Kiều nhìn Lý Thiệp đang gục trên bàn ngủ, từ lúc vào học vẫn chưa thấy tỉnh, cô thu hổi tầm mắt, dư quang quét đến người ngồi phía sau, vị trí trống không, không biết tan học lại đi nơi nào rồi? Buổi sáng thấy bọn họ nói chuyện, dáng vẻ giống như rất tốt.. Lâm Kiều có chút chần chờ "Vậy.. Hoắc Ngập thì sao?" "Lớp trưởng?" Lý Kỳ Kỳ liếc mắt nhìn vị trí của Hoắc Ngập, thấy không có ai ở đó mới ghé sát vào tai cô nói, "Cậu cảm thấy trên đời sẽ tồn tại một người hoàn mỹ sao?" Lâm Kiều suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Khả năng không có." "Đúng vậy, là người thì sẽ có khuyết điểm, nào có người hoàn mỹ phải không? Chính là lớp trưởng chân chính hoàn mỹ, không có bất luận khuyết điểm gì." Lâm Kiều im lặng một lúc, dường như sau khi biết cậu, không có ai nói cậu xấu, cậu là một cậu bé ngoan được người lớn khen ngợi, là lớp trưởng tốt trong mắt giáo viên, và là một người đại diện hoàn hảo. "Học sinh ngoan chơi với học sinh ngoan, nam sinh hư chơi với nam sinh hư, tất cả đều rất bình thường, lớp trưởng là học sinh tốt, quan hệ tốt với mọi người, cùng với mấy nam sinh hư kia cũng có quan hệ tốt, cậu không cảm thấy rất kỳ quái sao?" Lớp trưởng ôn nhu thân thiện cùng với thiếu niên đánh nhau bất lương, thấy thế nào cũng không thể dung hòa nổi. Lý Kỳ Kỳ vừa chơi bài bói vừa nói, "Dù sao thì, tôi thấy lớp trưởng làm người nhìn không thấu, tuy rằng tốt với mọi người, cũng không có một chút khuyết điểm gì, chính tôi còn cảm thấy người không có khuyết điểm khả năng sẽ không tồn tại, trừ khi bản thân họ phải che dấu một vài thứ." "Lâm Kiều." Lâm Kiều được gọi lấy lại tinh thần, mới nhận ra rằng tiết học thứ tư đã tan, cô quay đầu lại, Hoắc Ngập cười với cô, "Muốn tới nhà ăn sao?" Lý Thiệp nháy mắt hăng hái, nhảy cẫng lên, hắc hắc cười, "Đi thôi, bạn học mới, cùng chúng tôi đến nhà ăn đi." Lâm Kiều nhìn về phía họ có chút khó xử nói, "Bạn ngồi cùng bàn vừa rồi đã nói muốn tôi chờ cậu ấy đi ăn cùng rồi." "Vậy được rồi, đành để lần sau ăn cùng vậy, Tiểu Điềm Điềm." Lý Thiệp vừa nói vài câu liền bại lộ bản tính. Lớp bên cạnh đi tới một nam sinh rất đẹp, đồng phục mặc trên người tản ra hương vị người khác chớ gần, cậu ta gõ ngón tay lên cửa sổ, "Ăn cơm." "Đi, chết đói mất." Lý Thiệp đứng dậy đi ra từ cửa sau. Hoắc Ngập đứng dậy, đi tới đưa cho cô một tấm thẻ, "Cậu chưa có thẻ nhà ăn, dùng của tôi." Lâm Kiều vội vàng xua tay, "Cậu dùng đi, tôi cầm của cậu thì cậu sẽ không có thẻ ăn." "Không sao hết, tiền bên trong cũng không có nhiều, không cần để ý, tôi dùng chung với bọn họ là được." Hoắc Ngập cười, như thể trong nháy mắt đã nhìn thấu tâm tư của cô, đem tấm thẻ đặt trên mặt bàn. Lâm Kiều nhìn tấm thẻ trên bàn học có chút ngây người, thẻ nhà ăn của anh rất sạch sẽ, không có vết xước nào, nhìn qua rất mới. Hoắc Ngập ra khỏi phòng học bằng cửa sau, Lý Thiệp cùng Tống Phục Hành đang chờ ở cầu thang. Lý Thiệp thấy anh đi ra, mặt tỏ vẻ, "Cậu có phải đã thích bạn học mới này đúng không, cho người ta thẻ nhà ăn, còn muốn bao dưỡng sao?" Mí mắt Tống Phục Hành khẽ nâng, quét mắt nhìn bọn họ không để ý, nhấc chân đi xuống tầng. Hoắc Ngập cười "Là nuôi, nuôi đến khi trưởng thành." Tống Phục Hành hơi hơi nhướng mày, nhìn vào mắt Hoắc Ngập. Lý Thiệp lùi lại một bước, "Mẹ kiếp, cậu có đạo đức không thế, là trẻ vị thành niên đấy, chơi đùa cũng quá lớn rồi." Hoắc Ngập cười đến vui vẻ, "Như vậy cũng tin sao, đầu óc để đâu rồi?" Lý Thiệp "..." "Ông đây muốn cùng cậu tuyệt giao một ngày!" Lý Thiệp đơn phương tuyệt giao, đuổi theo Tống Phục Hành ở phía trước, "Hành Hành, nói cho cậu một chuyện." Tống Phục Hành giương mắt nhìn về phía cậu ta, đối với loại việc này, chỉ có một từ, "Nói." "Tôi lần này đứng cuối lớp, cậu có biết ma nữ Lưu Hữu Dung kia thế nhưng lại muốn gọi phụ huynh, nếu việc này để trong nhà tôi biết, chân tôi chắc chắn bị đánh què." Tống Phục Hành "Sau đó?" Lý Thiệp gần như than thở khóc lóc, "Cậu giúp tôi phụ đạo bài tập đi, Lưu Hữu Dung nói, chỉ cần điểm thi có thể đẹp một chút, mọi thứ đều dễ dàng nói." Tống Phục Hành rơi vào im lặng. Lý Thiệp thấy không ổn, vội vàng đi nhanh xuống cầu thang, xoay người nhìn về phía cậu ta, "Hành Hành, chúng ta lớn lên cùng nhau, tình như thủ túc, Hoắc Ngập là một tên khốn khiếp không phải người, cậu không thể thấy chết không giúp đúng không?" Tống Phục Hành suy xét đến thành tích trước kia của Lý Thiệp, cân nhắc ra khả năng tiến bộ, "Lý Thiệp.." "Sao?" Mắt Lý Thiệp chờ mong. Tống Phục Hành hơi hơi tạm dừng, nhìn vào mắt cậu ta bình tĩnh trả lời, "Đánh gãy chân cậu có thể sẽ dễ dàng hơn." Lý Thiệp "..." Má! Đây mẹ nó chính là tiếng người sao, là huynh đệ sao, có lương tâm sao? Hoắc Ngập cười khẽ ra tiếng, đi xuống dưới, "Thật ra có một phương pháp nhanh hơn." Lý Thiệp tuy rằng không tin tên này sẽ hỗ trợ, nhưng vẫn nhịn không được hỏi, "Phương pháp gì?" "Cậu có thể đi thương lượng với người số hai, dùng tư chất hạng cuối của cậu, để lần thi tiếp theo có thể biến người thứ hai thành thứ nhất." Tông Phục Hành vẻ mặt tán đồng nhìn về phía Hoắc Ngập, "Dù sao cũng hiệu quả hơn so với việc cậu nghiêm túc học tập." Con mẹ nó! Lý Thiệp ngày hôm nay nhất định phải tuyệt giao với hai tên khốn khiếp này. Lâm Kiều chờ Lý Kỳ Kỳ đi WC về, mới đi đến nhà ăn xếp hàng. Cô cẩn thận chọn một ít rau xanh, sợ tiền bên trong không đủ, dù sao Hoắc Ngập cũng không nói bên trong có chính xác bao nhiêu tiền.. Chờ khi dì nhà ăn mang đồ ăn tới, Lâm Kiều quẹt thẻ, trong thẻ còn tổng cộng 14151, 9 nhân dân tệ. Lâm Kiều "..." Cái này là không nhiều lắm ở trong mắt cậu ta? Lý Kỳ Kỳ kinh ngạc, "Lâm Kiều, nhà cậu có phải có hiểu lầm gì với nhà ăn không?" Dì nhà ăn nhìn cô gái nhỏ choáng váng, thoáng trêu chọc, "Trong nhà không lo lắng cháu bị đói được rồi, tiền nhiều như vậy, không sợ ăn không hết nha?" Đúng vậy, ăn hết được không? Nhiều tiền như vậy là muốn ăn tới khi nào, đây là muốn gộp cả tiền ăn ba năm vào nhau sao? Nhưng cô cũng không phải Bánh Trôi, có thể ăn nhiều được như thế. Hiện giờ được người ta bao ăn bao ở bao học hành, váy trên người cũng là của nhà họ, đây chính là bao dưỡng trong truyền thuyết phải không? Lâm Kiều ăm cơm xong liền tách khỏi Lý Kỳ Kỳ, đi tìm Hoắc Ngập. Cái thẻ nhà ăn này giống như củ khoai lang nóng bỏng tay vậy, đối với người chưa nhìn thấy nhiều tiền như cô mà nói, đây tuyệt đối là vốn to. Hoặc Ngập đang mở họp trong hội học sinh, cho nên chưa về phòng học, mà lại đang ở bậc thang bên hội trường. Lâm Kiều vừa tới vẫn chưa quen thuộc, trên đường đi luôn phải hỏi người khác mới có thể tìm được bậc thang bên hội trường, bên trong còn chưa bắt đầu, mọi người nói chuyện rầm rì xung quanh, đang đợi người chủ trì. Lâm Kiều ở cửa nhìn xung quanh, mắt nhìn thấy Hoắc Ngập ở bên trong, bên cạnh cậu còn có một nữ sinh, hai người đang nói chuyện. Từ góc độ này có thể thấy được nụ cười thẹn thùng của nữ sinh, nhìn ra được, cô ấy thích nam sinh ôn nhu trước mặt này. "Bạn học, hôm nay các bộ môn của hội học sinh đang mở họp, phải dùng hội trường, cậu không thể đứng ở chỗ này." Một nữ sinh phía sau thấy cô đứng ở cửa không đi, mở miệng nhắc nhở. Lâm Kiều nắm chắc thẻ nhà ăn, "Tôi muốn tìm Hoắc Ngập có việc." Nữ sinh hỏi chuyện nghe thấy tên Hoắc Ngập, không khỏi kinh ngạc, "Xin lỗi, chúng tôi sắp mở họp rồi, thời gian buổi trưa rất hạn hẹp, cậu về trước đi, có chuyện gì chờ chúng tôi họp xong lại nói, được không?" Thái độ của nữ sinh rất cứng rắn, Lâm Kiều cũng không muốn trì hoãn thời gian của nhiều người như vậy. "Vậy tôi ở ngoài chờ cậu ấy cũng được." Giọng nói nhẹ nhàng cư xử tốt, nhưng ý tứ trong lời nói lại rất kiên định. Bên cạnh có một nam sinh đi ngang qua, đánh giá nhìn Lâm Kiều. Nữ sinh không chút lưu tình đóng lại cửa bậc thang bên hội trường, ngăn cách tầm mắt của cô. Nam sinh thấy thế nhịn không được chế nhạo, "Hứa Niệm, lợi hại đấy, đều không hỏi được Hoắc Ngập luôn." "Hỏi có lợi ích gì, nữ sinh tìm Hoắc Ngập có bao nhiêu, đếm ngón tay cũng không hết, nếu để mỗi người đều đi vào thì chúng ta còn có thể mở họp sao?" Hứa Niệm tức giận nói, cầm trong tay sổ ghi chép của cuộc họp, đi đến bậc thang, "Bắt đầu họp, mọi người tìm chỗ ngồi đi." Nam sinh cũng không nói thêm gì, đi đến chỗ ngồi ngồi xuống, nhìn đến nữ sinh đang đợi bên ngoài trắng nõn sạch sẽ, không giống những học sinh có vấn đề sẽ gây chuyện, liền có chút không đành lòng. Cậu ta tiến sát vào nam sinh phía trước, "Hoắc Ngập." Hoắc Ngập đang ngồi đó, nhìn danh sách hội nghị trong tay, "Làm sao vậy?" "Có một bạn nữ ở bên ngoài chờ cậu, chắc không phải học sinh trường chúng ta, cũng không mặc đồng phục, hình như có chuyện quan trọng muốn tìm cậu, cậu có muốn ra ngoài xem một chút không?" Hoắc Ngập liếc nhìn lại, chỉ thấy cửa đã đóng chặt, cũng không để ý lắm, "Tôi biết rồi, mở họp trước đã." Cuộc họp được mở vào buổi trưa, thời gian nghỉ trưa gần như trôi qua được hơn phân nửa. Lâm Kiều vẫn chờ ở bên ngoài, ánh nắng mặt trời chiếu xuống dưới dừng trên người cô, tóc đuôi ngựa buộc chặt rơi xuống trên vai, váy màu trắng, ánh nắng rải rác rơi xung quanh, chính là hương vị của mùa hè. Cô không làm chuyện gì khác, chỉ đứng im nghiêm túc chờ. Nam sinh từ trong hội trường đi ra nhìn thấy cô, có chút kinh ngạc, "Vẫn chờ sao?" Cậu ta nói xong, quay đầu nhìn bậc thang chỗ hội trường, "Hoắc Ngập, cậu có muốn ra ngoài không thế, người ta vẫn còn chờ ở bên ngoài này." Hứa Niệm nghe vậy sắc mặt xấu đi, nhìn đến cô gái ở cửa có chút không kiên nhẫn. Hoắc Ngập nghe được lời này cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ rằng cô vẫn còn chờ, anh nói với Hứa Niệm câu chờ một lát, đứng dậy đi ra bên ngoài. Thấy người ở cửa, dịu dàng cười, "Chị à, có chuyện gì quan trọng không?" Lâm Kiều thấy anh đến gần, bị anh gọi như vậy thì có hơi ngượng ngùng, từ nhỏ cô chỉ có một mình, đột nhiên nhiều thêm một người em trai dịu dàng như vậy có chút không quen. Cô từ trong túi lấy ra thẻ nhà ăn, "Trong thẻ của cậu có rất nhiều tiền, tôi không thể nhận được." Hoắc Ngập nghe vậy cười cười, cũng không có ý lấy về, "Không sao, cậu cứ dùng đi, không cần khách khí." Lâm Kiều thấy cậu không nhận, duỗi tay cầm tay anh đặt thẻ nhà ăn vào đó, "Không được, nó quá nhiều, tôi không thể lấy." Cô nhìn anh nghiêm túc giải thích, "Trên người tôi cũng có tiền, trước kia lúc rảnh cũng thường đi làm thêm, cậu yên tâm, tôi sẽ không bị đói." Lâm Kiều nói xong lại thò tay vào túi, móc ra tiền đã chuẩn bị trước, còn có mấy xu, toàn bộ đặt vào trên tay Hoắc Ngập, "Tôi vừa rồi có gọi một ít thức ăn, hết 18 tệ, trả trước cho cậu." Cô trả tiền xong an tâm thở ra, vẫy tay tạm biệt anh, quay người đi xuống lầu, "Cậu mau vào đi, không làm phiền cậu nữa." Hoắc Ngập nhìn thẻ nhà ăn trên tay cùng đống tiền lẻ một lát, lại nhìn về phía người vừa rời đi, không nói gì quay trở lại bậc thang nơi hội trường, ngồi xuống tùy ý đặt thẻ ăn cùng tiền lẻ trên bàn, "Học tỷ tiếp tục đi, còn có việc gì cần tôi sắp xếp nữa không?" Hứa Niệm liếc mắt nhìn thẻ nhà ăn trên bàn cùng tiền, tuy rằng cô ta không nghe thấy họ nói gì, nhưng thẻ nhà ăn lại là vật riêng, nữ sinh kia lại đưa cho Hoắc Ngập, khiến người khác không khỏi suy nghĩ về quan hệ của bọn họ. Cô ta để ý Hoắc Ngập đã lâu, từ khi anh tiến vào hội học sinh đã để ý. Thành tích của đàn em này rất tốt, lớn lên đẹp, còn dịu dàng như vậy, đối xử với mọi người đều rất rốt, cô ta chưa từng gặp qua người nào hoàn mỹ như vậy. Trong trường học nữ sinh thích anh không biết có bao nhiêu, làm cô ta cảm thấy rất có nguy cơ, tuy biết bây giờ nên lấy việc học làm chính, nhưng cô ta lại không thể khống chế được nghĩ đến trong lớp, trong toàn khối, nhiều người thảo luận về anh như vậy, yêu thầm anh, cô ta lại có chút nóng nảy. Cô ta cũng ít nhiều từng ám chỉ qua, cũng không biết vì sao giữa họ lại luôn tồn tại một tầng ngăn cách, tuy rằng nhìn không thấy nhưng chính là lại không gần gũi được. Hiện tại đột nhiên có một nữ sinh tới tìm cậu, quan hệ nhìn qua còn khá thân mật, làm sao cô ta có thể không vội? Hứa Niệm đóng nắp bút lại, "Không còn gì nữa, vừa nãy đã nói qua hết rồi, việc trong hội học sinh luôn rất phiền phức, để em vất vả rồi." Hoắc Ngập khép vở lại, "Không sao, đều là việc nên làm." Hứa Niệm nhìn cậu thu dọn đồ, nhớ tới nữ sinh vừa đứng ở cửa nhìn qua tuổi còn rất nhỏ, ít nhất là nhỏ hơn cô ta nhiều. Cô ta cắn môi dưới, bỗng nhiên mở miệng, "Về sau gọi tên của chị là được rồi, không cần gọi học tỷ làm gì, hơn nữa chị cũng không lớn hơn em bao nhiêu." Hoắc Ngập nghe vậy ngước mắt lên nhìn, cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Hứa Niệm hiếm khi nóng mặt nhưng cũng không tránh khỏi tầm mắt của anh. Hoắc Ngập ôn hòa cười, "Được." "Hoắc Ngập, cậu mẹ nó đang mở họp hay là đang tán gái đấy, chờ cậu cả sáng còn không được, tôi đây chờ bạn gái cũng chưa từng lâu như thế." Lý Thiệp mặc áo ngắn tay, cầm theo áo đồng phục đi tới. Hứa Niệm nghe được lời cậu ta nói mặt nháy mắt đỏ bừng, ôm tài liệu trên tay liền đi ra ngoài. Lý Thiệp lật người ngả trên ghế, nhìn bóng dáng Hứa Niệm rời đi, chế nhạo anh, "Cậu đúng là rất nhiều đào hoa đấy, mười nữ sinh nói chuyện thì đến chín cô gục cậu đi?" Hoắc Ngập không nói chuyện, hiển nhiên không để ở trong lòng. Lý Thiếp lắc lắc cổ, thúc giục cậu, "Đi thôi, đi chơi bóng rổ, Tống Phục Hành đồ dở đó, chờ cậu đến làm đông cứng không khí xung quanh đi, mỗi ngày nói được mấy câu, luôn muốn làm tôi nghẹn chết." Cậu ta nói xong dừng lại, cầm lấy tiền lẻ trên bàn, "Của cậu?" Hoắc Ngập nhìn cậu ta, "Nơi này ngoài tôi ra còn có ai khác?" "Mẹ nó, cậu ác thế, mấy đồng tiền xu mà cũng có, lấy ở đâu ra? Nhà bà tôi cũng không còn mấy thứ này rồi, hay chú Hoắc đóng băng thẻ của cậu rồi? Có cần phải tiết kiệm như vậy không?" Lý Thiệp cầm lấy mấy tờ tiền xu, nhìn nhìn, lại ngửi ngửi, "Vẫn mới, còn có mùi kẹo, có nữ sinh nào tặng cậu, đây là phương thức theo đuổi mới sao?" Hoắc Ngập không tỏ ý kiến, lấy thẻ nhà ăn kẹp trong sách, đứng dậy đi ra ngoài, "Đào hoa này gửi hết cho cậu." "Thật hay giả đấy?" Lý Thiệp nhìn đống tiền lẻ trong tay, do dự một lát vẫn nhét vào túi quần. Đào hoa sao, có ai chê ít cơ chứ? Editor Q17 Trong văn phòng yên tĩnh chốc lát, Lục Y Y nóng nảy, "Buổi sáng anh không hề nói như vậy, anh nói Hứa Niệm muốn anh viết những chuyện này lên diễn đàn, còn đồng ý với anh, nếu anh làm chuyện này, chị ta sẽ suy xét đến việc làm bạn gái của anh, nhưng gần đây chị ta đối với anh không nóng không lạnh, anh cũng không chắc chắn có thể giấu diếm giúp chị ta, cho nên mới nói cho tôi." Lục Y Y nói xong nhìn về phía chủ nhiệm giáo dục, "Thưa thầy, bọn họ còn có lịch sử nói chuyện, em đều nhìn thấy." "Hôm nay em đều ở trong lớp học, cũng không hề gặp qua bạn nữ sinh này, không tin giáo viên có thể hỏi qua bạn học trong lớp của em." Lục Y Y tức cực kỳ, "Anh lấy điện thoại ra! Cả hai người đều có lịch sử trò chuyện.." Cô ấy nói xong hơi dừng một chút, lịch sử trò chuyện có thể xóa đi, buổi sáng cô ấy lại quá tức, căn bản không chụp lại, bây giờ chính là nói miệng không có bằng chứng! Cao Tự nhìn về phía cô ấy, "Tôi không rõ em đang nói cái gì, tôi căn bản không quen biết học sinh lớp 10, em nói tôi vì theo đuổi Hứa Niệm mà nói ra chuyện riêng tư của người khác, như vậy là rất quá đáng, em có bằng chứng nào không, hay vẫn là tự mấy người phán đoán?" Trong lòng Lâm Kiều 'lộp bộp' một chút, Hứa Niệm cùng anh ta tám chín phần mười ăn ý, cô tiến lên một bước nhìn về phía anh ta, "Vì sao ảnh đại diện của Đại Thưởng Thức Gia lại giống với ảnh đại diện trong tài khoản trò chơi của anh một năm trước, hơn nữa còn dùng tên giống nhau." "Loại trùng hợp này cũng là điều thường thấy, sẽ luôn có sự lặp lại của tên và ảnh đại diện, chẳng lẽ em có thể đảm bảo tên mình lấy sẽ không có xác xuất lặp lại?" Ngữ khí của Cao Tự mạnh mẽ, căn bản không cảm thấy đây là vấn đề gì. "Vậy địa chỉ IP cũng chỉ là trùng hợp sao, ảnh giống nhau, lại cùng một trường học, lại có sự trùng hợp như vậy sao, có cần đến Cục Cảnh Sát thẩm tra đối chiếu một chút không?" Vẻ mặt Lâm Kiều nghiêm túc, đối mặt với người như vậy khó tránh khỏi tức giận. Cao Tự nghe vậy lại không cho là đúng, lời nói tất cả đều là sự cao ngạo của gia cảnh ưu việt, "Em cho rằng em là ai, còn muốn kiểm tra quyền riêng tư của tôi, em có quyền này sao?" Hứa Niệm theo sau anh ta lên tiếng, "Lâm Kiều, em nói chuyện gì cũng phải có chứng cứ, chị và em trước khi có hoạt động quyên góp tiền đều không hề quen biết, chị không có động cơ gì để làm như vậy, dùng việc quyên tiền để đạt được sự khích lệ của giáo viên cùng bạn học, em cảm thấy chị cần thiết phải làm như vậy sao? Chị là Hội trưởng hội học sinh, đã nhận được sự tán thành của giáo viên và bạn học từ lâu, căn bản không cần làm việc cố sức lấy lòng như vậy. Cho nên việc đổ tội cho người khác hôm nay của em, cần phải cho mọi người một lý do hợp lý!" Lâm Kiều nhìn bọn họ phủi sạch quan hệ một cách sạch sẽ, mở miệng vẫn bình tĩnh, "Động cơ gì thì cũng chỉ có chính chị biết, nhưng chứng cứ đều đã được bày ra trước mặt, quyền riêng tư của tôi chịu uy hiếp, nếu các người không thừa nhận, tôi chỉ có thể chọn đi báo cảnh sát." Chủ nhiệm lớp của Hứa Niệm cảm thấy các cô chỉ đang vô cớ gây rối, "Bạn học nữ này, chuyện này không có nghiêm trọng đến mức báo cảnh sát đâu, hơn nữa đó đều chỉ là suy đoán của các em, em lấy mấy thứ ở trên mạng xuống thì thật khó để thuyết phục mọi người." Chủ nhiệm giáo dục nhìn về phía Lâm Kiều, "Em hãy gọi phụ huynh lên đây đi, chuyện này mấy đứa trẻ như các em không hiểu rõ, tốt nhất vẫn để phụ huynh đến làm việc." Lâm Kiều sửng sốt "Vì sao phải gọi phụ huynh, chính em có thể xử lý được." "Một đứa trẻ như em thì xử lý cái gì, vẫn nên gọi phụ huynh của em lên đây nói rõ ràng." Lâm Kiều ngữ khí kiên định, "Em không cần gọi phụ huynh." "Sao em có thể như vậy, tự mình bình tĩnh lại, thái độ đoan chính lên!" Chủ nhiệm giáo dục rất ít khi bị chống đối như vậy, nháy mắt nghiêm khắc lên, ánh mắt nhìn cô cũng có ý như đang nhìn học sinh hư hỏng. Chủ nhiệm giáo dục nói xong cũng không nhìn cô nữa, nhanh chóng gọi điện thoại, "Cô Lưu à, tôi đang ở chỗ phòng giáo vụ, lớp cô có một học sinh tên Lâm Kiều ở nhà ăn cãi nhau với học sinh khác, bây giờ tôi muốn gọi phụ huynh của em ấy lên." "Thưa thầy?" Lục Y Y cùng Cố Ngữ Chân nghe xong cũng sửng sốt, sao bây giờ lại nói thành vấn đề một mình Lâm Kiều làm ra rồi. Lâm Kiều nghe câu nói đó, mày nhíu một chút. Chủ nhiệm giáo dục không thèm nói lý với các cô, tiếp tục nói chuyện với Lưu Hữu Dung qua điện thoại, "Cô cũng không biết số điện thoại của gia đình em ấy sao, nhưng vấn đề là bây giờ em ấy không chịu gọi phụ huynh.. Hoắc Ngập? À, Hoắc Ngập biết đúng không, được rồi, em cũng tới luôn đi, đỡ phiền toái." Chủ nhiệm giáo dục tắt điện thoại, trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, thầy nhìn qua, ngữ khí nghiêm túc, "Chủ nhiệm lớp em sẽ lập tức đến, em ở đây chờ đi." Không bao lâu sau Lưu Hữu Dung liền từ trên tầng đi xuống, Hoắc Ngập cũng được gọi tới. Lưu Hữu Dung vừa tiến vào liền hỏi một câu, "Chủ nhiệm Cao, chuyện là như thế nào?" "Học sinh này của lớp cô ở nhà ăn to tiếng nói Hứa Niệm cùng Cao Tự lớp 12 đã làm lộ chuyện riêng tư của em ấy. Cao Tự cũng đã nói là không làm chuyện này, cho nên tôi thấy vẫn là gọi phu huynh tới một chuyến, trẻ nhỏ thì luôn dễ xúc động, phụ huynh qua đây khuyên bảo mấy câu là tốt nhất." Lưu Hữu Dung nghe xong hiểu một chút, cũng có thể lý giải. Chủ nhiệm giáo dục nhìn về phía Hoắc Ngập, vẻ mặt cũng nghiêm túc lên, vừa mới gặp mặt đã có ý tứ. Ông ấy lấy ra giấy bút, ngữ khí còn tính là hòa ái, "Hoắc Ngập, em lại đây viết phương thức liên hệ của gia đình Lâm Kiều lên đây đi." Hoắc Ngập liếc mắt nhìn những người trong văn phòng, hiển nhiên không quan tâm, duỗi tay nhận lấy bút. Cao Tự thấy Hoắc Ngập ở đây, cả mặt đều không phục, mở miệng cũng giống như ra oai phủ đầu, "Thưa thầy, nếu hôm nay hai bạn nữ này không ở trước mặt toàn trường xin lỗi em, vậy thì em không có cách nào nhận sự bôi nhọ này, việc này chỉ có thể để ba em giải quyết." Lâm Kiều chưa từng thấy người nào tự tin như vậy, "Anh không nên nói loạn!" "Nói dối, Cao Tự thật sự đang nói dối, thưa thầy, điều chúng em nói mới là sự thật!" Lục Y Y nhìn về phía chủ nhiệm giáo dục, trong lòng lo lắng. Hứa Niệm nói tiếp, "Không thể hiểu được tại sao lại bị vu oan, chẳng lẽ chúng tôi muốn một lời xin lỗi cũng không được sao? Hơn nữa Lâm Kiều cũng không phải lần đầu gây rắc rối, em ấy trước kia còn từng đánh người khác, chuyện này đều đã nói." Cố Ngữ Chân nghe xong cảm thấy buồn cười, "Lúc đó không phải Lâm Kiều đánh người, là Trần Tuyên Trùng cố ý tìm chuyện, đó là phòng vệ chính đáng!" Hứa Niệm đúng lý hợp tình nói, "Nếu em ấy ngoan ngoãn đọc sách, vậy thì làm sao bạn học đó lại tìm đến? Rõ ràng chính là đánh người gây chuyện, hơn nữa mọi người đều nói em ấy là lão đại mới, so với Trần Tuyên Trùng còn khó quản hơn!" "Câu lão đại mới cũng chỉ là mọi người gọi cho vui, làm sao có thể so sánh Lâm Kiều với Trần Tuyên Trùng được?" Lục Y Y cùng Cố Ngữ Chân đều bị chọc tức, có cảm giác hoàn toàn hết đường chối cãi. Lâm Kiều càng tức giận thì càng im lặng, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, "Chị bây giờ là đang luận tội cho người bị hại sao, chẳng lẽ tôi đã chịu uy hiếp, còn không thể phản kháng!" "Được rồi, các em không nói nữa, cứ gọi phụ huynh lên đây rồi nói tiếp!" Chủ nhiệm giáo dục bị bọn họ cãi cọ đến đau đầu, quát lên một câu, trong văn phòng nháy mắt liền yên lặng. Lâm Kiều nhìn về phía Hứa Niệm cùng Cao Tự đang coi như không có việc gì, im lặng trong chốc lát, "Vì sao chỉ có em phải gọi phụ huynh, còn hai người họ lại không phải gọi, chẳng lẽ chuyện này chỉ là vấn đề của một mình em thôi sao?" "Chẳng lẽ không phải là vấn đề của em? Một học sinh không chịu học tập cố gắng nâng cao thành tích, cả ngày chỉ biết chú ý đến mấy việc này, em còn muốn học nữa hay không?" Chủ nhiệm lớp của Hứa Niệm là một người phụ nữ trung niên cứng ngắc kiên quyết, đối với học sinh thành tích tốt cùng kém đều có loại đãi ngộ khác nhau, biết được học lực của Lâm Kiều cũng không phải là tốt, thành kiến càng nặng thêm. Chủ nhiệm lớp Cao Tự cũng gật đầu tán đồng, "Vốn dĩ quyên tiền đã là một chuyện tốt, Hứa Niệm tôi cũng biết, vẫn luôn là cán bộ học sinh có thành tích ưu tú, Cao Tự cũng không phải nói nhiều, về sau cử đi học cũng không có vấn đề, sao có thể đi làm loại chuyện này được." Cảm xúc của Lâm Kiều nháy mắt tăng lên, chưa từng có khoảnh khắc thất vọng như lúc này, "Thành tích tốt cũng không đại biểu cho nhân phẩm, học sinh tốt cũng sẽ nói dối, chẳng lẽ giáo viên đều dùng thành tích để nói lên tất cả hay sao?" Chủ nhiệm lớp Hứa Niệm trừng mắt, "Em học sinh này bị sao vậy, hiên tại học sinh lớp 10 đều khó dạy bảo như vậy sao?" Lưu Hữu Dung cũng không quá rõ ràng tình huống như thế nào, "Cô Phan, chúng ta có chuyện thì cứ bình tĩnh nói, trẻ nhỏ cũng có lòng tự trọng." Chủ nhiệm lớp Hứa Niệm nghe vậy không nói nữa, đầu quay sang hướng khác, hiển nhiên không muốn thấy Lâm Kiều. Hốc mắt Lâm Kiều đỏ lên, cắn chặt răng. Trong văn phòng một khoảng im lặng, Hoắc Ngập nghe thấy họ tranh luận cũng không để trong lòng, việc của nữ sinh, anh không bao giờ kiên nhẫn quản, tùy tay viết xuống số của Triệu Bích Quận, bên góc bàn đột nhiên rơi xuống một giọt nước mắt. Giọt nước 'lạch tạch' một tiếng, rơi ở trên bàn, nhẹ nhàng bắn. Ngòi bút của Hoắc Ngập hơi dừng lại, mi mắt khẽ nâng, cô gái nhỏ đứng ở trước mặt anh, hốc mắt đỏ bừng, tức khóc. Chủ nhiệm giáo dục lấy đi tờ giấy anh vừa viết, nhập dãy số, còn chưa kịp gọi thì một bàn tay đã duỗi đến tắt đi, ngắt điện thoại. Chủ nhiệm giáo dục sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Ngập, "Em làm gì đấy?" Hoắc Ngập vẫn mang ngữ khí ôn hòa như cũ, "Mọi việc còn chưa biết rõ ràng, chỉ gọi phụ huynh của một bên là không công bằng." Lâm Kiều chậm rãi giương mắt, nhìn về phía nam sinh đứng trước mặt cô, cô lúc này mới phát hiện, vóc dáng của anh so với mình cao hơn rất nhiều, cần phải ngửa đầu mới nhìn rõ được anh. Chủ nhiệm giáo dục nghe câu nói đó của anh thì vô cùng tức giận, "Vậy em muốn dùng cách nào để giải quyết?" "Điều tra rõ mới có thể phục chúng." Chủ nhiệm giáo dục dùng sức tắt điện thoại, "Vậy em tra đi, để tôi nhìn xem em có thể tra ra được thứ gì?" Hoắc Ngập không để ý tới lửa giận của ông ấy, cầm lấy tư liệu trên bàn nhìn lướt qua, "Mọi tài liệu đã sửa đều ở chỗ này?" Lục Y Y thấy Hoắc Ngập không sợ chủ nhiệm giáo dục, lá gan cũng lớn hơn, "Đúng vậy, điện thoại của Cao Tự còn có lịch sử trò chuyện, buổi sáng tôi đã nhìn thấy, không biết anh ta đã xóa hay chưa?" Hứa Niệm nhìn Hoắc Ngập thật lâu, cánh môi giật giật, khó chịu mà nói không nên lời. Cao Tự nghe thấy anh nói chuyện, giọng nói kiêu ngạo lên, "Cậu có tư cách gì mà đòi quản chuyện này, ai biết cậu có bao che giúp bạn học sinh này nói chuyện hay không? " Sẽ làm anh tâm phục khẩu phục. "Hoắc Ngập cười mỉm, hoàn toàn không để ý tới sự khiêu khích đó, duỗi tay lễ phép hướng về phía anh ta," Phiền anh có thể cho tôi xem điện thoại hay không? " Cao Tự không tin anh có bản lĩnh lớn như vậy, lấy điện thoại ra vứt ở trên bàn," Của cậu, nếu lấy ra được một thông tin gì, tôi liền phục cậu, nếu như không có, tôi sẽ tố cáo cậu tội phỉ báng! " Cao Tự nói trắng ra, nói để mọi người đều nghe thấy. Chủ nhiệm lớp Hứa Niệm trực tiếp mở miệng kết luận," Chuyện như vậy để học sinh đi tra thì sẽ có kết quả sao? Tốt nhất vẫn nên trực tiếp gọi phụ huynh đi. " Hoắc Ngập cúi đầu mở điện thoại, căn bản không thèm để ý âm thanh bên cạnh," Thầy cô đừng nóng vội, tra lịch sử rất nhanh, không đến vài phút đâu. " Thái độ của Hoắc Ngập lễ phép, làm người khác không có lời gì để nói, văn phòng vừa rồi lộn xộn cũng bình tĩnh đi rất nhiều. Lưu Hữu Dung cũng mở miệng nói một câu," Nếu chủ nhiệm Cao đã đồng ý thì cứ để em ấy kiểm tra một chút, chúng ta cũng không quá hiểu rõ mấy thứ như internet này, người trẻ tuổi vẫn lợi hại hơn chúng ta nhiều, cô thấy đúng không? " Chủ nhiệm lớp Hứa Niệm không nói nữa, dù sao bà ta cũng không tin là sẽ tra ra được cái gì. Lục Y Y nhìn Hoắc Ngập mở nhật ký ghi chú của tin nhắn, bên trong rỗng tuếch, có chút tức giận ảo não," Anh ta thật sự đã xóa lịch sử trò chuyện!" * Tác giả có lời muốn nói Tôi chạy như bay mà đến, kết quả vẫn chậm vài phút.. Editor Q17 Đánh giá từ 10 lượt Bạn đang đọc truyện Là Họa Không Thể Tránh của tác giả Đan Thanh Thủ. Từ nhỏ, Lâm Kiều đã ở nhà hào môn Hoắc gia, mà vì muốn có thể vẫn luôn được ở trong gia đình giàu có này, cô đành phải tìm mọi cách để làm Hoắc nhị thiếu gia hài lòng và vui Ngập điển hình chính là "con nhà người ta" trong miệng của các bậc cha nhỏ đến lớn luôn là một người ưu tú, thành tích vượt trội, luôn đứng đầu bảng, làm người lịch sự, lại nhã trưởng thành cũng không hề dính vào thói hư tật xấu nào, không rượu chè cờ bạc, không hút thuốc, đánh nhau, càng không có đam mê bất lương gìMột con người hoàn mỹ, ôn nhu săn sóc, không có khuyết điểm..Nhưng chỉ có Lâm Kiều biết, người cô luôn lấy lòng lại chính là một con rắn Kiều "Cậu rốt cuộc muốn thế nào?"Hoắc Ngập tháo kính xuống, văn nhã cười khẽ "Chị đã không yêu tôi, vì sao còn cười với tôi?"Nếu yêu thích truyện chọn lọc, bạn có thể đọc thêm Điên Cuồng Độc Chiếm hoặc Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi Tác giả Đan Thanh Thủ Editor Qing17 Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngược luyến, Vườn trường, Thiên chi kiêu tử, Cận thủy lâu đài, Tình chị em Convert Web xanh Độ dài 100 chương + 9 ngoại truyện Văn án Lâm Kiều từ nhỏ lớn lên ở Hoắc gia, vì có thể sinh tồn được trong thế gia hào môn này, chỉ có thể không ngừng lấy lòng cậu hai nhà họ Hoắc kém tuổi cô. Hoắc Ngập từ nhỏ chính là con nhà người ta, làm việc gì cũng đều đứng nhất, lịch sự văn nhã không đánh nhau, không tức giận, cũng không hút thuốc, không uống rượu, không có bất kỳ ham mê hư hỏng gì, dịu dàng săn sóc, không có khuyết điểm… Nhưng chỉ có Lâm Kiều biết, người cô luôn lấy lòng lại chính là một con rắn độc ôn nhu. Lâm Kiều “Cậu rốt cuộc muốn thế nào?” Hoắc Ngập tháo kính xuống, dịu dàng cười khẽ “Chị đã không yêu tôi, vì sao còn cười với tôi?” * Chú ý có Pass Lưu ý Truyện đã được beta DANH SÁCH CHƯƠNG Chương 1 – Chương 2 – Chương 3 – Chương 4 – Chương 5 – Chương 6 – Chương 7 – Chương 8 – Chương 9 – Chương 10 – Chương 11 – Chương 12 – Chương 13 – Chương 14 – Chương 15 – Chương 16 – Chương 17 – Chương 18 – Chương 19 – Chương 20 – Chương 21 – Chương 22 – Chương 23 – Chương 24 – Chương 25 – Chương 26 – Chương 27 – Chương 28 – Chương 29 – Chương 30 – Chương 31 – Chương 32 – Chương 33 – Chương 34 – Chương 35 – Chương 36– Chương 37– Chương 38 – Chương 39 – Chương 40 – Chương 41 – Chương 42 – Chương 43 – Chương 44 – Chương 45 – Chương 46 – Chương 47 – Chương 48 – Chương 49 – Chương 50 – Chương 51 – Chương 52 – Chương 53 – Chương 54 – Chương 55 – Chương 56 – Chương 57 – Chương 58 – Chương 59 – Chương 60 – Chương 61 – Chương 62 – Chương 63 – Chương 64 – Chương 65 – Chương 66 – Chương 67 – Chương 68 – Chương 69 – Chương 70 – Chương 71 – Chương 72 – Chương 73 – Chương 74 – Chương 75 – Chương 76 – Chương 77 – Chương 78 – Chương 79 – Chương 80 – Chương 81 – Chương 82 – Chương 83 – Chương 84 – Chương 85 – Chương 86 – Chương 87 – Chương 88 – Chương 89 – Chương 90 – Chương 91 – Chương 92 – Chương 93 – Chương 94 – Chương 95 – Chương 96 – Chương 97 – Chương 98 – Chương 99 – Chương 100 Ngoại truyện Chương 101 – Chương 102 – Chương 103 – Chương 104 – Chương 105 – Chương 106 – Chương 107 – Chương 108 – Chương 109 HOÀN

là họa không thể tránh