Nếu ngày mai tôi chết, tôi sẽ chẳng bận tâm đi tìm ý nghĩa của cuộc đời mình nữa, tôi sẽ chẳng bận tâm đến việc ai nghĩ gì về tôi vì vốn dĩ sự có mặt trên cuộc đời này của mỗi người tất yếu là có ý nghĩa rồi, không cần cất công đi tìm đâu cả, nó ở ngay đây nguyên vẹn và tôi chấp nhận nó. Tôi sẽ không phán xét rằng mình đã có được gì? Làm được gì?
Bài viết trầm tư và sâu lắng thấm đậm tâm hồn mn cùng xem và cảm nhận có đúng không nhé.Nếu thấy hay thì like, share và đăng ký kênh nhé!
Đột nhiên bình tĩnh và vui vẻ sau khi bị trầm uất nặng nề cũng có thể là dấu hiệu cho biết họ đã quyết định tìm đến cái chết. Phương thức ngăn cản người có ý định tự tử Nếu bạn thấy ai đó có dấu hiệu đã nêu trên thì đừng bao giờ nghĩ rằng họ chỉ đùa vui thôi. Thay vào đó, hãy hành động ngay lập tức, bạn có thể cứu sống được một người.
Có một chút áp lực nhưng ngày hôm nay, tôi đứng đây mà không quá lo lắng bởi tôi không chỉ nỗ lực vì bản thân mà còn vì 94 triệu người dân Việt Nam ủng hộ mình". Hiện tại, đại diện Việt Nam và dàn thí sinh Miss Grand International 2022 đã đi được 2/3 chặng đường.
Đã có bao giờ bạn tự đặt câu hỏi "Nếu ngày mai tôi chết tôi sẽ ra sao?" chưa? Nếu ai đã đặt được câu hỏi đó vào mỗi ngày thì người đó không những sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc, an lạc mà còn mang lại niềm vui cho tất cả mọi người.
Nhiều lúc buồn tôi lại nghĩ biết đâu ngày mai tôi sẽ chết và nếu ngày mai tôi chết. 30/05/2022 là người thổn thức mãi bởi vì tôiAi là bạn đã nguyện ước phân tách phôiSẽ nhớ mãi về một người bạc phước. Nếu ngày mai…. cuộc đời ai biết đượcSẽ gồm người
gU54i. Nếu ngày mai tôi chết, hôm nay tôi sẽ gọi tên những người tôi yêu thương, nói lời cảm ơn với họ và mỉm cười ra điNghe có vẻ thật ngờ ngẩn bởi vì tôi còn đang sống sờ sờ ở đây, nhưng cuộc sống mà, chúng ta luôn chuẩn bị trước cho đủ điều nhưng lại hiếm khi chuẩn bị tâm lý trước cái chết của mình. Cuộc sống xoay vần, không ai tự tin nói trước được điều gì với sinh mệnh của mình. Một kẻ đang sống và nói về cái chết nghe thật lạ tai và nói gở quá, nhưng thật sự trong chúng ta ai cũng đã từng nghĩ tới cái chết của chính mình, chỉ là không dám đối diện, hoặc hình ảnh đó vừa thoáng trong đầu thôi đã bị ta gạt phăng đi. Nào dừng một chút thôi để nghĩ về cái chết, nếu như ngày mai tôi chết thì tôi sẽ làm gì đây? Tôi quyết định rằng ngày mai tôi sẽ tận hưởng một ngày trọn vẹn nhất có thể. Mỗi hoạt động hằng ngày như đánh răng, rửa mặt, ăn cơm, hay chỉ là thở thôi, tôi sẽ cố gắng để ý thật kĩ nhưng việc đó, để khắc sâu những cảm giác khi mình làm những việc tưởng chừng như là bản năng có sẵn, hay được lập trình một cách máy móc. Cảm nhận từng hành động, hơi thở để biết rằng khoảnh khắc này tôi tồn tại. Ngày mai tôi sẽ cười nhiều hơn, đối đãi tốt với những người, những vật tôi nhìn thấy và chạm vào. Bạn thử nghĩ xem, nếu chỉ có một ngày để sống thì chắc tôi cũng không còn tâm trí để hối tiếc, oán hận hay đau khổ vì bất cứ thứ gì nữa. Nếu chỉ có một ngày, tôi sẽ chẳng quan tâm mình là ai? làm gì? tiền có bao nhiêu? … Hóa ra khi người ta sắp chết, những thứ vật chất mà ta kiếm tìm bấy lâu cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Có lẽ, thứ ý nghĩa nhất đối với ta lúc này đó chính là gia đình, những người ta yêu và những người yêu ta, cuối cùng việc rời khỏi thế giới này, thứ mà ta có thể mang đi là hoài niệm, tình cảm mà thôi. Nếu có một ngày để sống, tôi sẽ tìm và gặp những người tôi thân yêu để cảm ơn họ, để nói với họ rằng họ có ý nghĩa như thế nào đối với cuộc đời tôi. Gọi tên họ và nói lời cảm ơn đó là lời tạm biệt nhẹ nhàng và thanh thản nhất. Xem thêm Nếu ngày mai tôi chết, tôi sẽ chẳng bận tâm đi tìm ý nghĩa của cuộc đời mình nữa, tôi sẽ chẳng bận tâm đến việc ai nghĩ gì về tôi vì vốn dĩ sự có mặt trên cuộc đời này của mỗi người tất yếu là có ý nghĩa rồi, không cần cất công đi tìm đâu cả, nó ở ngay đây nguyên vẹn và tôi chấp nhận nó. Tôi sẽ không phán xét rằng mình đã có được gì? Làm được gì? Mà chỉ đơn giản tôi chấp nhận con người mình, nhớ lại những hồi ức đã đi qua và quý trọng con người mình hiện tại. Cái chết khiến con người ta sống dễ dàng với nhau và cho đi nhiều hơn. Thử nghĩ mà xem nếu ngày mai tôi chết tôi chắc hẳn sẽ chẳng so đo tính toán với những người tôi ghét, ngược lại tôi sẽ chúc họ có 1 đời bình an và hạnh phúc vì suy cho cùng con người ai mà chẳng có lỗi lầm, ngay cả chính bản thân tôi cũng đâu thể nào tự tin rằng mình luôn đúng. Vì thế, tính toán, so đo làm chi nữa khi mình chẳng còn trên đời, tha thứ có phải thanh thản hơn không. Ngày mai tôi chết, tôi sẽ mang những thứ giá trị nhất đem chia sẻ với tất cả mọi người, với những món quà nhỏ đó chỉ mong có ích đối với người ở lại. Đúng vậy, khi chết con người mở lòng và cho đi nhiều biết bao nhiêu, cho đi những thứ tưởng chừng lúc sống đánh đổi nghàn vàn cũng ôm khư khư. Cái chết đâu phải là việc đau buồn ngược lại nó giúp mình nhận ra giá trị của cuộc sống. Ngày mai tôi chết, tôi sẽ dũng cảm hơn bất kì khi nào hết trong cuộc đời, tôi sẽ làm, sẽ nói những điều mà trước nay tôi không dám hay ngần ngại thực hiện nó. Tôi sẽ tỏ tình với người tôi thương bấy lâu, tôi sẽ ăn một món ăn mà trước đây tôi không dám, tôi sẽ bày tỏ tình yêu thương của mình với người thân… Hóa ra cũng lạ đời, chỉ khi nào ta chết, ta mới có dũng khí làm những việc thường ngày ta không dám nói tới chứ huống gì thực hiện. Vậy sao không dũng cảm ngay từ lúc này, ngay bây giờ nhỉ? Và nếu ngày mai tôi chết, có lẽ tôi sẽ đón nhận nó một cách vui vẻ nhất. Vốn dĩ sống chết của vạn vật đã được định sẵn, thứ gì trên đời này sinh ra thì tất có chết đi, nó chỉ là 1 vấn đề có hai mặt, chỉ là ta không thể quyết định cái chết của mình đến sớm hay muộn mà thôi. Có lẽ, tôi sẽ không ngần ngại cái chết nhưng điều tôi lo lắng sẽ là những người ở lại vì tôi mà đau lòng. Nhưng nghĩ lại thì có vẻ tôi lo lắng vô ích rồi. Con người dù có đau lòng đến mấy thì nỗi đau đó cũng sớm phai nhạt. Chưa kể, vòng xoay cơm áo, gạo tiền, mối quan hệ xã hội sẽ cuốn con người ta đi, người ta sẽ chẳng đủ thời gian mà nghĩ tới sự ra đi của ta nhiều hơn ta nghĩ. Thật sự chúng ta không quan trọng như chúng ta nghĩ. Vậy nên, người ở lại sẽ sống tiếp cuộc đời của họ, ta không cần phải bận tâm nhiều đến vậy. Xem thêm Đúng vậy! Nếu ngày mai tôi chết, tôi sẽ sống trọn vẹn 1 ngày và lên giường đi ngủ, đó là một cái chết an lành và đẹp nhất. “mỗi sớm mai kia khi mọi thứ trong đời bỗng hóa thành hư vô, chỉ mong vẫn có thể nở nụ cười mãn nguyện bởi mình đã sống những ngày trọn vẹn” – trích – “ Rồi một ngày cuộc sống hóa hư vô” Post navigation
Ca khúc Nếu Một Ngày do ca sĩ Hồ Lệ Thu thể hiện, thuộc thể loại Nhạc Trẻ. Các bạn có thể nghe, download tải nhạc bài hát neu mot ngay mp3, playlist/album, MV/Video neu mot ngay miễn phí tại Bài hát Nếu Một Ngày - Hồ Lệ Thu Nếu, nếu một ngày không có em Thì niềm cô đơn dài như năm tháng Như mùa thu chết như lá khô rơi Nếu, nếu ngày ấy mình đừng quen nhau Thì ngày nay có đâu buồn đau Những khi mình xa nhau có đâu buồn đau Nhớ, nhớ một chiều em đến thăm Ngoài trời mưa trời mưa không dứt Con đường trơn ướt em đến thăm tôi Nhớ, nhớ ngày ấy mình cầm tay nhau Nhìn hạt mưa ước mơ Ngày sau sẽ không còn mưa rơi, sẽ không còn mưa rơi Thôi niềm thương ấy xin trả cho người Vì ngày mai tôi sẽ xa rời kỷ niệm, đành xa rời mãi Trên, trên con đường sóng gió ra đi Vì làm trai tôi đành lỗi hẹn Những niềm tin sẽ không xa rời, sẽ không xa rời Nếu, nếu một ngày không có tôi Thì người yêu ơi đừng quên tôi nhé Xin đừng giận dỗi, xin hiểu cho tôi Nếu, nếu ngày ấy mình đừng yêu nhau Thì ngày nay có đâu buồn đau Những khi mình xa nhau có đâu buồn đau
Nếu như có một vị thần chết xuất hiện và báo hiệu cho tôi biết chỉ trong vòng 24 giờ nữa thôi cuộc đời tôi sẽ kết thúc, bạn có muốn biết tôi sẽ phản ứng thế nào? Đầu tiên, tôi sẽ cắt bỏ đi phần bàng hoàng, khóc lóc, nuối tiếc cuộc đời. Lúc ấy, gồng mình lên níu giữ lấy sự sống rốt cuộc có ích gì, khi cái chết trước sau gì cũng sẽ tìm đến? Nó là một phần của cuộc chơi, và như một lẽ thường tình, có chơi thì phải có chịu. Vì suy cho cùng, nếu như chỉ còn 24 giờ để sống, tôi không muốn bỏ phí quỹ thời gian quý báu còn lại của mình để bất lực tìm cách thay đổi những quy luật tất yếu không thể thay đổi. Tôi cũng chẳng biết phía bên kia của cái chết có điều gì đang chờ đợi. Nhưng điều ấy cũng chẳng quan trọng. – Thay vào đó, tôi sẽ tìm cách sử dụng 24 giờ ấy một cách ý nghĩa nhất có thể Tôi sẽ tìm gặp gia đình và người thân, ôm lấy họ và nói những lời yêu thương chân thật từ tận cùng trái tim, những lời vốn thường ngày thật khó để nói ra. Tôi sẽ làm một chuyến xe tới thăm mộ ông bà, nói lời cảm ơn tiễn biệt, và hẹn gặp lại họ ở một nơi nào đó nếu như có thể. Tôi sẽ làm cốc cafe với mấy đứa bạn, nói mấy chuyện nhảm nhí và cười đùa vô tư như thời còn đi học. Tôi sẽ dành chút thời gian viết cho mỗi người tôi yêu quý một bức thư, gửi gắm vài dòng nhắn nhủ, nếu như một ngày nào đó họ nhớ về tôi trong suốt phần đời còn lại. Tôi sẽ mở photo album và xem lại những bức ảnh của tôi thời bé, nhìn lại hành trình tôi khôn lớn, và mỉm cười vì biết mình đã sống thật trọn vẹn dám nói lên những điều thành thật với bản thân, dám theo đuổi những điều trái tim khao khát, dám hành động theo giá trị và lý tưởng của mình bất chấp cuộc đời ngáng đường tôi bằng bao nhiêu thất bại, khó khăn, hay cám dỗ… Ừ thì còn nhiều kế hoạch còn dang dở, còn những ước mơ vẫn phải gác lại, nhưng dù gì tôi cũng đã cố gắng hết mình, làm tròn trách nhiệm với bản thân. Và chỉ cần như vậy thôi là cũng đủ để tôi thấy mãn nguyện với cuộc đời, để thấy chẳng còn gì phải luyến tiếc. Khi thời khắc đã điểm, tôi có thể mỉm cười mà trở về cát bụi với một cõi lòng thật bình an. Khi con tim chậm nhịp, khi hơi thở dần cạn, tôi muốn thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm. – Nói vậy thôi, chứ tôi chẳng biết liệu ngày mai tôi sẽ chết, hay 70 năm nữa tôi mới chết. Cuộc đời có khi vẫn còn dài lắm. Thế nhưng hai viễn cảnh ấy liệu có thật sự khác biệt? Dài hay ngắn có hề hấn gì trước quy luật của tự nhiên? Cuộc đời này là hữu hạn. Ta đều biết một ngày nào đó ánh sáng của cuộc đời sẽ vụt tắt, nhưng luôn né tránh việc thành thật đối diện với nó vì những xúc cảm khó chịu. Nhưng sự thật là vậy trên đầu ai cũng đều đang lơ lửng một chiếc đồng hồ đếm ngược cho tới lúc ta nhắm mắt lìa đời. Chỉ có điều, chẳng ai biết rõ liệu mình còn sống được bao lâu, ngoại trừ những người mắc bệnh hiểm nghèo và được bác sĩ báo tin. Trớ trêu thay, ta thường hay quên mất điều ấy mà mặc nhiên cho rằng được sống là điều hiển nhiên. Ta vô thức tiêu tốn quỹ thời gian quý báu của mình vào những thị phi vô nghĩa, những thói xấu vô bổ, những tranh cãi vô ích. Trong khi đó lại trì hoãn việc sống cuộc đời mình theo đúng cách mình muốn. Liệu những tháng ngày “sống hoài, sống phí” có làm ta nuối tiếc khi một ngày nào đó phải nằm trên giường bệnh, phải đón nhận cái nhìn vô cảm đầy phán xét của thần chết? 1 ngày, 10000 ngày, hay 25000 ngày, rốt cuộc chẳng khác nhau đến mấy, đều chỉ là những con số đang đếm ngược từng giây. Cuộc đời có thể dài nhưng chưa bao giờ là vĩnh cửu. Tương lai sẽ thế nào là điều không ai biết trước. Tôi luôn phải tự nhắc nhở mình điều ấy, để không phải tới lúc biết mình sắp chết mới vội vàng trân trọng cuộc sống, biết thời gian sắp hết mới nhận ra giá trị của từng khoảnh khắc. Tuy là nói sẽ dễ hơn làm, nhưng thử làm sẽ không nuối tiếc. Dù gì đi nữa, hãy cứ sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng được sống. Cre A Crazy Mind – Viết Để Trưởng Thành Post Views 219
– Sự sống và cái chết thật quá mong manh ! Nhiều lúc buồn tôi lại nghĩ biết đâu ngày mai tôi sẽ chết và nếu ngày mai tôi chết. Đã có bao giờ bạn tự đặt câu hỏi “Nếu ngày mai tôi chết tôi sẽ ra sao?” chưa? Nếu ai đã đặt được câu hỏi đó vào mỗi ngày thì người đó không những sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc, an lạc mà còn mang lại niềm vui cho tất cả mọi người. Nếu ngày mai tôi chết……………….mọi người thân trong gia đình tôi chắc sẽ vô cùng đau đớn vì dù không nói ra thì tôi cũng biết họ rất yêu quý tôi. Mà chắc rằng người đau đớn tuyệt vọng nhất là bố mẹ tôi -hai người yêu thương tôi nhất. Nếu ngày mai tôi chết………………liệu bạn bè tôi có đến đông đủ để tiễn tôi ra đi?Những người bạn thân thiết của tôi có cảm thấy mất mát,buồn đau khi tôi ra đi mãi mãi?Những người bạn ghét tôi vì những hiểu lầm nho nhỏ có bỏ qua cho tôi mà đến tiễn biệt? Nếu ngày mai tôi chết………………..liệu có một ai đó sẽ khóc vì tôi?Một người mà hiện tại tôi có thể không biết rõ. Nếu ngày mai tôi chết……………….tôi muốn nói với bố mẹ tôi rằng Bố mẹ hãy tha thứ cho những lỗi lầm mà con đã mắc phải,những lúc con ngang bướng,những lúc con ốm đau làm bố mẹ phiền lòng suy nghĩ dù con biết là bố mẹ luôn rộng lượng tha thứ cho con mọi chuyện và vì bố mẹ luôn yêu thương con. Nếu ngày mai tôi chết………………..bạn bè ơi ! hãy tha thứ cho những lúc dù vô tình hay cố ý tôi làm các bạn buồn,hãy bỏ qua cho tôi những hiểu lầm nho nhỏ và hãy coi tôi mãi là một người bạn của các bạn. Nếu tôi chết ai là người rơi lệ Ai là người phủ mảnh vải niệm cho tôi Ai là người đau lịm cả bờ môi Vành tang trắng ai cài lên mái tóc. Nếu tôi chết ai là người bật khóc Ai là người thổn thức mãi vì tôi Ai là người sẽ nguyện ước chia phôi Sẽ nhớ mãi về một người bạc phước Nếu ngày mai…. cuộc đời ai biết được Sẽ có người ” phí nước mắt vì ta.. ?!” Sống làm chi để lúc phải đi xa Người chẳng nhớ, chẳng thương dù một phút Mà lẽ đời, có ai nào đâu biết Sống vì người, người ắt hẳn vì ta Hãy sống sao giữa trời đất bao la Sẽ có kẻ khóc thuơng người quá cố Nếu ngày mai tôi chết…………………tôi mong tro của tôi sẽ được rắc xuống biển bởi tôi yêu biển và tôi cũng muốn nhờ biển đem linh hồn tôi đi chu du mọi nơi cho đến khi tôi siêu sinh vào kiếp khác. Nếu ngày mai tôi chết………………….nếu có kiếp sau và trong kiếp sau ấy tôi vẫn được làm người thì tôi mong ước vẫn là con của bố mẹ tôi dù đôi khi thật tội lỗi trong thực tại những lúc tức giận tôi không muốn điều đó xảy ra. Nếu ngày mai tôi chết…………………..nếu có kiếp sau và trong kiếp sau tôi vẫn được làm người thì tôi vẫn muốn làm bạn với những người bạn trong kiếp này vì những người bạn của tôi thật tuyệt vời dù đôi lúc họ làm tôi buồn hay giận dữ. Nếu ngày mai tôi chết…………………..nếu có kiếp sau và trong kiếp sau tôi vẫn được làm người thì tôi mong ước sẽ nhớ mãi những niềm vui của kiếp này còn xóa hết đi những nỗi buồn . Nếu ngày mai tôi chết…………………..nếu có kiếp sau nhưng trong kiếp sau tôi không thể làm người thì tôi mong mình sẽ được trở thành một con chim bồ câu trắng hoặc một đám mây để có thể tự do bay lượn trên bầu trời. Nếu ngày mai tôi chết…………………..điều đó khiến tôi trân trọng ngày hôm nay. Nếu ngày mai tôi chết……………………cũng có thể lắm chứ!Bởi vậy ngày hôm nay tôi sẽ sống thật ý nghĩa. Tôi sẽ trân trọng từng giây phút mà mình đang sống dù đôi lúc cuộc sống không như tôi mong muốn nhưng tôi sẽ tìm những lối thoát,những ngã rẽ trong những lúc tưởng rằng cuộc sống đã đến đường cùng ,vì tôi tin rằng có thể cuộc sống đang muốn thử thách lòng can đảm của tôi. Nếu ngày mai tôi chết…………………..đó là chuyện của ngày mai còn ngày hôm nay tôi vẫn đang sống! tôi sẽ sống theo đúng nghĩa của từ sống vì biết đâu không có kiếp sau như người ta nói. Nếu biết trước ngày mai mình chết bạn cảm thấy như thế nào về những gì bạn làm? Những việc làm của bạn xuất phát từ trái tim vị kỷ thay vị tha? Bạn đã đề cao niềm vui của mọi người lên trên cái bản ngã vì niềm vui của mình chưa? Nếu bạn có một trái tim vị tha và luôn đem lại sự lợi lạc hạnh phúc cho moi người thì bạn sẽ cảm thấy rất mãn nguyện, trái lại bạn chỉ cảm thấy dày vò và hối hận thôi! Vì vậy bạn hãy sống trọn vẹn ngày hôm nay vì ngày mai bạn sẽ không biết mình ra sao? Sẽ đi về đâu? Còn sống hay đã chết khi vô thường đến bất chợt, hãy sống một cuộc sống thật ý nghĩa, thật thiện lành vì lối sống đó không những đem lại niềm vui và an lạc cho mình mà còn trang trải đến với mọi người. Mỗi buổi sáng thức dậy bạn hãy tâm niệm “Nếu ngày mai tôi chết, tôi sẽ…” và mỉm cười tặng cho những ý niệm lành của mình được đặt sau dấu ba chấm, nhé!
Nếu ngày mai tôi chết, hôm nay tôi sẽ gọi tên những người tôi yêu thương, nói lời cảm ơn với họ và mỉm cười ra đi Nếu ngày mai tôi chết đi thì sao nhỉ?Nghe có vẻ thật ngờ ngẩn bởi vì tôi còn đang sống sờ sờ ở đây, nhưng cuộc sống mà, chúng ta luôn chuẩn bị trước cho đủ điều nhưng lại hiếm khi chuẩn bị tâm lý trước cái chết của mình. Cuộc sống xoay vần, không ai tự tin nói trước được điều gì với sinh mệnh của kẻ đang sống và nói về cái chết nghe thật lạ tai và nói gở quá, nhưng thật sự trong chúng ta ai cũng đã từng nghĩ tới cái chết của chính mình, chỉ là không dám đối diện, hoặc hình ảnh đó vừa thoáng trong đầu thôi đã bị ta gạt phăng đi. Nào dừng một chút thôi để nghĩ về cái chết, nếu như ngày mai tôi chết thì tôi sẽ làm gì đây? Tôi quyết định rằng ngày mai tôi sẽ tận hưởng một ngày trọn vẹn nhất có thể. Mỗi hoạt động hằng ngày như đánh răng, rửa mặt, ăn cơm, hay chỉ là thở thôi, tôi sẽ cố gắng để ý thật kĩ nhưng việc đó, để khắc sâu những cảm giác khi mình làm những việc tưởng chừng như là bản năng có sẵn, hay được lập trình một cách máy móc. Cảm nhận từng hành động, hơi thở để biết rằng khoảnh khắc này tôi tồn mai tôi sẽ cười nhiều hơn, đối đãi tốt với những người, những vật tôi nhìn thấy và chạm vào. Bạn thử nghĩ xem, nếu chỉ có một ngày để sống thì chắc tôi cũng không còn tâm trí để hối tiếc, oán hận hay đau khổ vì bất cứ thứ gì nữa. Nếu chỉ có một ngày, tôi sẽ chẳng quan tâm mình là ai? làm gì? tiền có bao nhiêu? … Hóa ra khi người ta sắp chết, những thứ vật chất mà ta kiếm tìm bấy lâu cũng không còn ý nghĩa gì lẽ, thứ ý nghĩa nhất đối với ta lúc này đó chính là gia đình, những người ta yêu và những người yêu ta, cuối cùng việc rời khỏi thế giới này, thứ mà ta có thể mang đi là hoài niệm, tình cảm mà thôi. Nếu có một ngày để sống, tôi sẽ tìm và gặp những người tôi thân yêu để cảm ơn họ, để nói với họ rằng họ có ý nghĩa như thế nào đối với cuộc đời tôi. Gọi tên họ và nói lời cảm ơn đó là lời tạm biệt nhẹ nhàng và thanh thản ngày mai tôi chết, tôi sẽ chẳng bận tâm đi tìm ý nghĩa của cuộc đời mình nữa, tôi sẽ chẳng bận tâm đến việc ai nghĩ gì về tôi vì vốn dĩ sự có mặt trên cuộc đời này của mỗi người tất yếu là có ý nghĩa rồi, không cần cất công đi tìm đâu cả, nó ở ngay đây nguyên vẹn và tôi chấp nhận nó. Tôi sẽ không phán xét rằng mình đã có được gì? Làm được gì? Mà chỉ đơn giản tôi chấp nhận con người mình, nhớ lại những hồi ức đã đi qua và quý trọng con người mình hiện tại. Cái chết khiến con người ta sống dễ dàng với nhau và cho đi nhiều hơn. Thử nghĩ mà xem nếu ngày mai tôi chết tôi chắc hẳn sẽ chẳng so đo tính toán với những người tôi ghét, ngược lại tôi sẽ chúc họ có 1 đời bình an và hạnh phúc vì suy cho cùng con người ai mà chẳng có lỗi lầm, ngay cả chính bản thân tôi cũng đâu thể nào tự tin rằng mình luôn đúng. Vì thế, tính toán, so đo làm chi nữa khi mình chẳng còn trên đời, tha thứ có phải thanh thản hơn mai tôi chết, tôi sẽ mang những thứ giá trị nhất đem chia sẻ với tất cả mọi người, với những món quà nhỏ đó chỉ mong có ích đối với người ở lại. Đúng vậy, khi chết con người mở lòng và cho đi nhiều biết bao nhiêu, cho đi những thứ tưởng chừng lúc sống đánh đổi nghàn vàn cũng ôm khư khư. Cái chết đâu phải là việc đau buồn ngược lại nó giúp mình nhận ra giá trị của cuộc mai tôi chết, tôi sẽ dũng cảm hơn bất kì khi nào hết trong cuộc đời, tôi sẽ làm, sẽ nói những điều mà trước nay tôi không dám hay ngần ngại thực hiện nó. Tôi sẽ tỏ tình với người tôi thương bấy lâu, tôi sẽ ăn một món ăn mà trước đây tôi không dám, tôi sẽ bày tỏ tình yêu thương của mình với người thân… Hóa ra cũng lạ đời, chỉ khi nào ta chết, ta mới có dũng khí làm những việc thường ngày ta không dám nói tới chứ huống gì thực hiện. Vậy sao không dũng cảm ngay từ lúc này, ngay bây giờ nhỉ?Và nếu ngày mai tôi chết, có lẽ tôi sẽ đón nhận nó một cách vui vẻ nhất. Vốn dĩ sống chết của vạn vật đã được định sẵn, thứ gì trên đời này sinh ra thì tất có chết đi, nó chỉ là 1 vấn đề có hai mặt, chỉ là ta không thể quyết định cái chết của mình đến sớm hay muộn mà thôi. Có lẽ, tôi sẽ không ngần ngại cái chết nhưng điều tôi lo lắng sẽ là những người ở lại vì tôi mà đau lòng. Nhưng nghĩ lại thì có vẻ tôi lo lắng vô ích rồi. Con người dù có đau lòng đến mấy thì nỗi đau đó cũng sớm phai nhạt. Chưa kể, vòng xoay cơm áo, gạo tiền, mối quan hệ xã hội sẽ cuốn con người ta đi, người ta sẽ chẳng đủ thời gian mà nghĩ tới sự ra đi của ta nhiều hơn ta nghĩ. Thật sự chúng ta không quan trọng như chúng ta nghĩ. Vậy nên, người ở lại sẽ sống tiếp cuộc đời của họ, ta không cần phải bận tâm nhiều đến vậy! Nếu ngày mai tôi chết, tôi sẽ sống trọn vẹn 1 ngày và lên giường đi ngủ, đó là một cái chết an lành và đẹp nhất.“mỗi sớm mai kia khi mọi thứ trong đời bỗng hóa thành hư vô, chỉ mong vẫn có thể nở nụ cười mãn nguyện bởi mình đã sống những ngày trọn vẹn” – trích – “ Rồi một ngày cuộc sống hóa hư vô”
nếu một ngày tôi chết